"..."
Một đám người hoàn toàn ngẩn ra, mắt to trừng mắt nhỏ đều không biết đang xảy ra chuyện gì, có bệnh nhân nào dám túm áo blouse trắng của Hoắc Lệ Hành rồi nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu như hỏi tội vậy chứ?
Hoắc Lệ Hành xoay người qua, cúi đầu ghét bỏ liếc nhìn tay của Trần Sa Sa, trầm giọng cất tiếng: "Đợi tôi trong phòng bệnh."
Trần Sa Sa vẫn đang ngẩng đầu, đôi mắt to ấy nhìn trừng trừng vào người đàn ông với vẻ oán hận.
Hoắc Lệ Hành bực bội nâng tông giọng lên một chút: "Buông tay ra."
Bấy giờ Trần Sa Sa mới chớp mắt rồi buông tay ra, Hoắc Lệ Hành thoáng liếc nhìn Trần Sa Sa khoác trên mình bộ đồ bệnh nhân, xoay người rời khỏi.
Trong phòng bệnh, cô y tá vừa dọn dẹp vừa thăm dò hỏi: "Ai, cô và bác sĩ Hoắc của chúng tôi là thân thích hả?"
Trần Sa Sa nhìn sang cô y tá, trong lòng hơi thông suốt một chút, khẽ gật đầu: "Ừm."
Ngay khi cô y tá còn muốn tám thêm về chuyện riêng tư của Hoắc Lệ Hành nữa thì cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng rồi được đẩy mở ra, Hoắc Lệ Hành đã thay áo blouse trắng thành một bộ trang phục bình thường rồi bước vào.
Cô y tá ngơ ngác nhìn mấy giây, sau đó đẩy đẩy xe rồi gật đầu: "Chào bác sĩ Hoắc!" Vừa dứt lời, y tá nhìn sang Trần Sa Sa: "Vậy tôi đi sang phòng bệnh nhân khác, cô có chuyện thì cứ nhấn chuông gọi là được.”
Trần Sa Sa khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn chị nhé!"
Sau khi cô y tá đi ra ngoài thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Sa Sa nhìn sang Hoắc Lệ Hành: "Cái kia, quần áo của tôi đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5412-luc-nay-binh-thuong-roi.html.]
"Có lẽ là bị vứt rồi." Hoắc Lệ Hành đút một tay vào túi quần.
Hiện tại Trần Sa Sa coi như đã khôi phục lại cảm xúc bình thường, không còn kích động như lúc đầu phát hiện ra bị mất túi xách và điện thoại di động nữa.
Cô kéo kéo bộ đồ bệnh nhân trên người: "Trước khi tôi chưa liên lạc được với bạn bè của tôi, thì có thể mượn mặc đồ bệnh nhân và ở tạm lại phòng bệnh của các anh trước được không?"
Hoắc Lệ Hành lúc này cũng không lạnh lùng nghiêm nghị như lúc trên sông Tần Liễu nữa, anh ta liếc nhìn Trần Sa Sa rồi lại sờ cằm của mình, im lặng một chốc như thể đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó bất chợt ngước mắt nhìn sang Trần Sa Sa: "Họ tên?"
"Hở? Anh đang hỏi tôi à?" Trần Sa Sa hoàn toàn sắp bị những suy nghĩ của người đàn ông này làm cho điên luôn.
Hoắc Lệ Hành thoáng liếc nhìn Trần Sa Sa, cau mày không vui: "Chẳng lẽ tôi lại hỏi bản thân mình à?"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa chậc lưỡi: "À thì, Trần Sa Sa."
Bấy giờ Hoắc Lệ Hành mới cử động mí mắt: "Người ở đâu, bao nhiêu tuổi? Làm gì? Trong nhà có những ai?"
Trần Sa Sa sửng sốt nhìn Hoắc Lệ Hành, người này sao làm như thể điều tra hộ khẩu vậy?
Hoắc Lệ Hành không vui bảo: "Không cần thăm dò mục đích và động cơ của tôi như thế, hiện giờ cô là người không một xu dính túi, còn nợ chúng tôi rất nhiều tiền thuốc men, dù cho đưa cô đến đồn cảnh sát hay là trạm tạm trú cũng phải nắm rõ lai lịch không phải sao?"
Lúc này Trần Sa Sa mới lặng lẽ nuốt nước bọt: "À thì, tôi từ Hải Thành đến đây, thành phố B coi như là quê quán của tôi, chỉ là ở đây không còn người nhà tôi mà thôi. Hôm qua vừa mới tới đây, sáng nay ra ngoài đi dạo thì xảy ra sự cố bất ngờ như vậy, bởi vậy nên đã thêm phiền phức cho anh rồi." Nói xong, Trần Sa Sa cúi người với Hoắc Lệ Hành.
Hoắc Lệ Hành hừ lạnh một tiếng nói: "Coi bộ lúc này đây đầu óc vô cùng bình thường, có lẽ sáng nay do rớt xuống nước nên bị nước ngâm chập mạch rồi." Người đàn ông thản nhiên nói, không có ý cười cũng không có tức giận.
Trần Sa Sa cũng không có thời gian và sức lực đi so đo với người này làm gì, bèn vội hỏi: "Vậy, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh trước để gọi cho ngân hàng báo mất thẻ ngân hàng, rồi sau đó gọi cho bạn mấy cuộc được không..."