Đột nhiên, một bóng đen cao lớn của người đàn ông đè xuống, hai cánh tay chống hai bên Trần Sa Sa, nhìn vào đôi mắt to đầy cảnh giác của cô trong khoảng cách gần: "Tôi nghi ngờ liệu cô có phải người nhập cư trái phép không? Hửm?"
Một tay của Trần Sa Sa còn đang truyền nước biển, một tay đẩy n.g.ự.c người đàn ông: "Hơ hơ, anh đang nói gì vậy, sao tôi có thể là người nhập cư trái phép chứ? Cơ mà... Ở đây là nơi nào vậy?" Nhìn trông không giống bệnh viện lắm.
Người đàn ông chợt đứng dậy: "Bệnh viện."
Trần Sa Sa chớp chớp mắt: "Nhưng mà sao bệnh viện này lại yên ắng như vậy thế? Vả lại cũng không có mùi thuốc khử trùng nữa."
Lư Thiếu Hoa cúi đầu lướt điện thoại, nói: "Nơi đây là bệnh viện đắt nhất ở khu đô thị mới tại thành phố B, đương nhiên không có mùi thuốc khử trùng rồi, vật nhỏ à, sau khi bình phục rồi thì cô lo mà làm công ở đây trả viện phí đi!"
Không phải chứ?
Trần Sa Sa cô lại xui xẻo khốn khổ như thế ư!
Ngay khi Trần Sa Sa đang ngẩn người, y tá chạy đến hô lên: "Bác sĩ Lư, bác sĩ Hoắc, bên ngoài có vài bệnh nhân bị thương nặng cần được cấp cứu..."
Y tá còn chưa nói hết câu, Lư Thiếu Hoa và người anh họ lạnh lùng được gọi là bác sĩ Hoắc đã lập tức sải bước chạy ra ngoài.
Sau khi Trần Sa Sa truyền hết một chai dịch dinh dưỡng thì cơ thể đỡ hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn cảm giác ngây ngơ mụ mị như thế nữa, chỉ có thể đi hỏi y tá về tình hình của hai người đó, chứ không thì cô phải làm sao đây?
Cho dù tạm thời ở lại làm công cũng phải có quần áo để mặc chứ! Dù sao cũng không thể mặc đồ bệnh nhân làm công trả nợ được!
"Chị y tá, chẳng phải tôi tới đây đã bị hôn mê rồi sao, tôi, tôi muốn hỏi là quần áo của tôi đâu rồi ạ?" Trần Sa Sa hỏi cô y tá đang đọc tiểu thuyết trong quầy với thái độ cực kỳ tốt.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5411-luc-nay-binh-thuong-roi.html.]
Khi y tá ngẩng đầu lên nhìn Trần Sa Sa rồi rề rà đứng dậy, thái độ cũng rất tốt, ban nãy đọc tiểu thuyết m.á.u chó đến u mê, lúc này mới để ý người phụ nữ hỏi mình là bệnh nhân được Lư Thiếu Hoa và Hoắc Lệ Hành đưa đến, thế chắc chắn phải cố gắng bợ đỡ rồi.
Y tá vội vàng cất điện thoại, dìu Trần Sa Sa: "Người đẹp, sao cô lại ra đây? Cứ ấn chuông gọi là được mà, à đúng rồi, ban nãy cô hỏi quần áo của cô đúng không?"
Trần Sa Sa cảm thấy mình hoàn toàn có thể tự đi lại mà không cần dìu, vả lại hiện giờ cô cảm giác mình không có vấn đề gì, nhưng chị y tá này cũng nhiệt tình quá nhỉ!
Trần Sa Sa gật đầu: "Không sao đâu, tôi đã ổn rồi, tôi chỉ muốn hỏi chị hồi sáng lúc tôi được đưa đến đây, quần áo... là chị y tá nào thay giúp vậy ạ?"
"À, coi như cô hỏi đúng người rồi, là y tá trưởng của chúng tôi thay quần áo cho cô đấy, nhưng mà... Nghe nói quần áo của cô bị bác sĩ Hoắc bảo vứt đi rồi~"
"Vứt rồi?" Đôi mắt to của Trần Sa Sa bỗng chốc trừng rất lớn.
"Sao có thể như thế được? Sao anh ta... Tôi chỉ có một bộ quần áo đó thôi, vứt rồi thì tôi mặc cái gì đây?" Trần Sa Sa cảm thấy mình khốn khổ như vậy thì chi bằng c.h.ế.t quách luôn cho rồi.
Lúc này đây có tiếng bước chân đi đến, cả y tá và Trần Sa Sa đều quay lại nhìn.
Là người anh họ bác sĩ lạnh lùng mặt không cảm xúc, mặc áo blouse trắng rảo bước đi đến, một tốp nam nữ mặc áo blouse trắng đi hai bên theo đằng sau.
"Bác sĩ Hoắc?" Y tá u mê vui vẻ nói.
Hoắc Lệ Hành không để ý tới cô y tá cũng không ngó ngàng đến Trần Sa Sa bên cạnh, mà tiếp tục rảo bước đi, bởi do người áo blouse trắng bên cạnh đang nói gì đó với anh ta, thế nên Hoắc Lệ Hành liên tục gật gật đầu, "Ừ ừ." hai tiếng.
Nhìn thấy Hoắc Lệ Hành sắp rời khỏi tầm mắt và bước vào một cánh cửa, Trần Sa Sa chạy tới, túm áo blouse trắng của Hoắc Lệ Hành: "Này? Quần áo của tôi đâu?"