Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 540:2 Không đi báo công an phải không?

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:14:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lư Thiếu Hoa phá lên cười, một lúc lâu sau, anh ta mới khôi phục lại vẻ nghiêm túc của mình, anh ta nhìn thẳng vào gương mặt hoang mang của cô mà nói: “Nè, cô gái, có phải đầu óc cô không được bình thường hay không?”

Trần Sa Sa lập tức nổi giận: “Anh mới là đồ đầu óc không được bình thường đó.”

Lư Thiếu Hoa phất tay: “Không có đâu, tôi đây đầu óc rất bình thường! Cô nhìn lại cô đi, cô cầm lấy áo của anh trai tôi lau nước mắt nước mũi từ nãy đến giờ rồi, chẳng lẽ cô không cảm thấy có gì đó không đúng sao? Cô đã làm như vậy rồi mà còn sợ làm dơ đồ của anh ấy nữa hay sao……..”

Lư Thiếu Hoa cảm thấy bản thân mình không nên ở đây tiếp tục thảo luận vấn đề dơ sạch với cô gái này ở đây nữa!

Bỗng nhiên, Lư Thiếu Hoa nói với giọng nghiêm túc: “Bây giờ, cô nhanh chóng gọi điện cho người nhà hay bạn bè gì đó, đến rước cô lẹ lẹ đi, tôi đây còn có việc quan trọng cần phải làm nữa đó.” Bản thân anh ta còn đang bị anh họ vứt bỏ lại rồi đây này, đúng là phiền c.h.ế.t đi được!

Lúc này, Trần Sa Sa mới định thần lại, cô nhìn xuống chiếc áo khoác trong tay, quả thật nó đã bị cô coi như tờ khăn giấy mà lau nước mũi. Nhưng mà lau thì cô cũng đã lau rồi, dù sao người cũng đã mất dạng, cô cũng không quan tâm nhiều chuyện như vậy.

Trần Sa Sa thật sự rất lạnh, quan trọng hơn là cô cứ ngồi ngoài đường như vậy cũng không được, có rất nhiều người cũng vây quanh cô và Lư Thiếu Hoa xem có chuyện gì, nhưng may là có Lư Thiếu Hoa trừng mắt nhìn làm bọn họ bỏ đi hết.

Trần Sa Sa trả lại điện thoại cho Lư Thiếu Hoa: “Cái đó, tôi không phải là người ở đây, tôi không có bạn bè hay người thân gì ở chỗ này cả, thẻ phòng và toàn bộ tài sản của tôi đều ở trong túi cả rồi. Mà bây giờ túi của tôi cũng rơi xuống nước, tôi cũng không còn chỗ để đi, anh có thể cho tôi mượn ít tiền để tôi gọi xe về khách sạn thay quần áo trước được không?”

Lư Thiếu Hoa đưa tay sờ túi: “Thật xin lỗi, nhờ ơn của cô, tôi cũng không có một xu dính túi. Bây giờ người lưu lạc đầu đường xó chợ không phải chỉ mình cô, bản thân tôi còn phải gọi điện cho người tới đón về đây này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5402-khong-di-bao-cong-an-phai-khong.html.]

Trần Sa Sa chớp đôi mắt long lanh mấy cái, thu lại cái áo khoác trên người: “Cái tên anh họ đó của anh sao lại là người vô tình như vậy, ném người ta ở đây rồi bỏ mặc không quan tâm!”

“Ha ha~” Lư Thiếu Hoa vừa cười lớn tiếng vừa cúi đầu xuống lướt một vòng danh bạ: “Cũng coi như cô biết thức thời, anh họ của tôi thật sự là người rất vô tình. Cho nên, cô ngàn vạn lần cũng đừng ngắm trúng anh ấy đó nha, người đẹp!”

“Cái gì? Ngắm trúng anh ta? Tôi không thèm đâu!” Anh ta có chỗ nào tốt bằng Đường Thần cơ chứ. Lần đầu tiên Đường Thần gặp cô còn giúp cô dọn dẹp đồ đạc nữa, ai như tên bạo lực như anh ta chứ! Xí~

Nghĩ như vậy, Trần Sa Sa liền quay sang nói với Lư Thiếu Hoa đang lướt điện thoại, giọng có chút bất bình: “Anh họ đó của anh cũng thật là, khi anh ta đưa tay cứu tôi sao lại không nghĩ đến vớt luôn túi và điện thoại của tôi lên luôn chứ! Đúng thật là!”

Mê Truyện Dịch

Lư Thiếu Hoa ngước mắt nhìn lên, ánh mắt anh ta nhìn cô như nhìn thấy tinh tinh vậy, mãi một lúc sau anh ta mới cất tiếng: “Này, tôi nói cô gái như cô á, trông thì có vẻ ngốc nghếch, mà sao lại lắm chuyện như thế hả? Lúc cứu người, có ai sẽ nghĩ đến nhiều vấn đề phát sinh như vậy đâu? Anh họ của tôi có thể cứu cái mạng quèn của cô đã là may mắn lắm rồi, cô còn trách anh ấy không vớt túi của cô lên! Đúng thật là người phụ nữ rắc rối!”

Trần Sa Sa không chịu nổi nữa rồi, ngay khi miệng của Lư Thiếu Hoa còn đang liến thoắng, nhưng cô thật sự không nghe thấy được chữ nào nữa. Đến khi cơ thể chịu đựng hết nổi, hai mắt tối sầm lại, cô ngã xuống đất.

Khi Trần Sa Sa tỉnh lại lần thứ hai, người đầu tiên cô thấy chính là hai người đàn ông ở trên du thuyền đã từng cứu cô kia.

Trần Sa Sa chớp mắt vài cái, định nâng người ngồi dậy liền bị vị “anh họ” lạnh lùng kia trừng mắt một cái: “Nằm xuống.”

Trần Sa Sa lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, cô nhìn sang người đàn ông lạnh lùng kia, giọng sợ hãi cất tiếng: “Cái đó, hai người không có đi báo công an phải không?”

Loading...