Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 540:1 Không đi báo công an phải không?

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:14:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A……….!” Trần Sa Sa cả thấy trước mắt cô mờ hết cả, đại não cũng vang lên mấy tiếng ầm ầm rồi, từ lúc cô bước ra cửa, toàn bộ tài sản đều ở trong cái túi đó hết đó!

Cô phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô thật sự phải ra đường quỳ gối ăn xin, hay là thật sự phải bán mình hay sao?

Hay là nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại bảo Mạc Thành đến đây cứu cô?

Sau một tiếng a thất thanh đó, Trần Sa Sa liền xụi lơ ngồi xuống tại chỗ, cô chôn mặt vào giữa hai gối, khóc lớn một tiếng rồi sau đó liền im bặt.

Đột nhiên, trong đầu Trần Sa Sa nảy ra một vấn đề. Cô cứ ngồi gào khóc ở đây cũng không được gì, túi xách chắc chắn là đã rơi xuống đáy sông luôn rồi. Quan trọng nhất là, nếu như cô cứ ngồi gào khóc ở đây, nhất định cô sẽ bị một đám du khách cũng người qua đường vây xem, một khi cô vô tình chạm đến vấn đề gì đó, hay là bị cảnh sát địa phương dẫn đi, cho dù là điều gì thì tất cả đều không có lợi cho cô.

Chính vì vậy, cô lập tức im lặng hẳn, cắn chặt cánh môi của mình, nép sát vào hai đầu gối của mình mà khịt khịt vài tiếng. Người “anh họ” lạnh lùng kia ném một chiếc áo khoác qua, cô cũng không dám mặc, sợ rằng bản thân mình sẽ làm dơ áo của người ta, thế là cô ôm chiếc áo vào trong ngực. Ngay lúc này, chiếc áo đó đã phát huy được công dụng của nó! Khi người con gái nào đó vừa sụt sịt hít mũi, thì cô liền lấy chiếc áo khoác trong người chùi hết đi đống nước mắt và nước nước mũi đang tèm lem trên mặt.

Thấy như vậy, hai mắt Lư Thiếu Hoa ngay lập tức trừng lớn, trên đầu cũng có mấy con quạ đen, kêu “quác quác…..” bay qua từng tốp một. Người con gái này, thật sự…...thật sự rất….. thú vị!

Đại não của Lư Thiếu Hoa hoạt động hết công suất, cuối cùng tìm một từ cực kỳ phù hợp với cảnh tượng trước mặt của anh ta hiện tại.

Quần áo của ông anh họ Diêm Vương của anh ta trước nay đều là hàng thủ công đặt làm, người con gái này không thèm quan tâm xem xét thế nào là hàng thủ công liền lập tức lấp nó làm giẻ lau nước mắt nước mũi rồi?!

Thôi bỏ đi!

Lư Thiếu Hoa lắc đầu, người con gái này cũng ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không biết được giá trị của hàng thủ công này đáng giá bao nhiêu, nếu là như vậy, thì cũng không thể tính là cô có tội được, dù sao thì cô cũng không biết gì hết!

Nhưng mà một nhà thiết kế trang phục như Trần Sa Sa thì làm sao không biết được giá trị của cái áo này đáng giá bao nhiêu? Chỉ là trong đầu cô bây giờ chỉ có một mảng trống rỗng thôi hiểu không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5401-khong-di-bao-cong-an-phai-khong.html.]

Lần này cô thành một người con gái trắng tay thật sự rồi!

Quan trọng nhất là, sau khi Lư Thiếu Hoa quay đầu nhìn lại, thì phát hiện anh họ của anh ta đã lên thuyền nổ máy đi trước rồi: “Cmn!”

Lư Thiếu Hoa nhìn theo chiếc thuyền anh họ đang chạy đi một cách nhanh chóng, như thể có hổ báo cọp beo đang đuổi theo anh ta vậy!

Vậy thì vấn đề tới rồi, anh ta có nên tiếp tục lo cho cô nữa không đây?

Bỗng nhiên, Trần Sa Sa nhìn về phía Lư Thiếu Hoa đứng cách cô không xa: “À, cái đó, tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút được không?” Nghĩ kỹ lại, Trần Sa Sa cảm thấy mình nên nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu mới được!

Nhưng khi Lư Thiếu Hoa đưa điện thoại cho cô, Trần Sa Sa lại không biết gọi cho ai. Thành phố B này cách Hải Thành rất xa, nếu như cô cứ như vậy gọi cho Mạc Thành hay đám người An Noãn Noãn, nói không chừng không chỉ dọa sợ bọn họ, mà còn có thể bị Đường Thần phát hiện ra nữa!

Mê Truyện Dịch

Haiz! Trần Sa Sa thầm thở dài, cô lại suy nghĩ một chút, trước hết không gọi, bình tĩnh lại đã rồi tính tiếp.

“Hắt xì!.......Hắt xì!..........” Cơn hắt xì dai dẳng lại bắt đầu rồi!

Lư Thiếu Hoa nhíu mày, anh ta thật sự cảm thấy bất lực với người con gái này: “Người đẹp, tôi nói cô nghe cái này, cô có thể mặc tạm cái áo đó vô trước được không? Cứ hắt xì hoài như vậy, cô có thấy mệt không?”

Trần Sa Sa vẫn tiếp tục dùng chiếc áo khoác cao cấp đó lau nước mũi, sau đó hít mũi một cái: “Tôi là lo sẽ mặc dơ áo của anh họ anh đó!”

“Phụt…...ha ha ha……”

Lư Thiếu Hoa thật sự muốn cười lăn ra tại chỗ luôn, trong đầu cô gái này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Đúng là không thể dùng logic bình thường mà phán đoán được!

Loading...