Lư Thiếu Hoa nhìn sang Trần Sa Sa: “Gió lớn quá, anh ấy không nghe rõ. Nè, cô gái, có phải cô đang lạnh lắm không?”
Trần Sa Sa trợn mắt một cái, tên này bị ngốc sao! Tự anh ta nhảy xuống nước đi rồi có biết là lạnh hay không!
Bây giờ là đang cuối thu, còn là lúc sáng sớm nữa, cả người ướt nhẹp, quần áo dính hết vào người, còn có gió thổi mạnh qua nữa, nói không lạnh thì chỉ có thể là người giả mà thôi!
Nhưng mà, Trần Sa Sa vẫn tỏ ý không có gì với âm thanh run bần bật: “Cũng được, không sao đâu!”
Lư Thiếu Hoa hôm nay vô tình lại mặc một cái hoodie, cho nên, muốn quan tâm đến con gái nhà người ta cũng khó!
Quan trọng là Lư Thiếu Hoa thấy anh họ của anh ta hôm nay phá lệ, làm hô hấp nhân tạo cho con gái nhà người, cho nên, mấy chuyện tốt này cứ để lại cho anh họ hết đi thôi!
“Hắt xì!” Trần Sa Sa lại nhịn không được mà hắt xì lần nữa.
Phịch một tiếng, người đàn ông đeo kính đen kia đã cởi chiếc áo khoác đen trên người ra, ném qua, thoáng cái chiếc áo đã yên vị trên người Trần Sa Sa.
Không thể nào! Rõ ràng là anh ta đưa lưng về phía boong tàu, cũng không xoay người lại, thế tại sao chiếc áo lại nằm trên người cô? Thần kỳ vậy a~
Lư Thiếu Hoa vẫn cảm thấy chuyện chưa đủ lớn, dù sao thì người phụ nữ này trông cũng ngốc ngốc, dễ thương, thế là anh ta liền nghiêm giọng lại mà nói: “Em gái mắt to, quần áo của cô cũng ướt hết cả rồi, cô còn muốn mặc nó đến bao giờ nữa? Cởi ra đi! Cởi ra rồi mặc quần áo của anh họ tôi!”
Trần Sa Sa không khỏi thở dài một tiếng, cô trừng mắt lại với anh ta: “Chỗ này là trên du thuyền của mấy người, tôi chỉ đành mặc tạm như vậy thôi. Làm phiền mấy người nhanh chóng cập bến cho tôi đi về, được chứ?”
Lư Thiếu Hoa cố ý liếc nhìn sang anh họ: “Anh họ, anh nghe thấy chưa? Em gái mắt to nói anh lái nhanh lên một chút!”
Thật ra, Trần Sa Sa chỉ đem chiếc áo khoác đen kia chắn trước mặt, cố gắng không cho chiếc áo kia dính vào quần áo ướt sũng của mình, cũng tạo khoảng hở cho gió hong khô quần áo của mình một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5392-chuyen-cung-la-hoa-do-cai-viec-ho-hap-nhan-tao-kia-ma-nen.html.]
Mê Truyện Dịch
Lư Thiếu Hoa cong khóe môi tạo thành một nụ cười, vẻ đào hoa tràn lan trên mặt anh ta: “Em gái mắt to, thật không nhìn ra cô cũng rất thông minh nha!”
Trần Sa Sa lại “Hắt xì, hắt xì……” cái nữa. Sau khi hắt xì thêm mấy cái, cô nhìn sang Lư Thiếu Hoa với ánh mắt như, bộ trên mặt cô có viết chữ ngốc hay sao? Vậy tại sao mọi người gặp cô rồi đều cảm thấy cô rất ngốc vậy?
Khi Trần Sa Sa vẫn còn đang ngây ngốc thì thuyền đã gần cập bến rồi, nhưng điều làm cho cô bất ngờ nhất, chính là thuyền lại cập bờ bên kia của sống Tần Liễu!
Tình huống này là sao vậy?
Phổ cập một điều là, bên bờ bên kia của sông Tần Liễu chính là khu đô thị mới của thành phố B, cũng chính là khu nhà giàu trong truyền thuyết. Nhưng mà dự định hôm nay của cô là mấy khu phố người Hoa đều nằm ở khu phố cũ hết mà?!
Nhưng mà, với tình hình hiện tại, cô chắc chắn phải đi tìm một chỗ để thay quần áo, sau đó mua một ít thuốc cảm để uống thôi!
Nếu không cô mà phát sốt thì làm sao đây!
Nếu như nói thành phố B này là quê hương của Trần Sa Sa, nhưng khi cô về lại quê hương này, thì cảm giác lại không khác gì với lúc cô đi nương nhờ nơi đất khách vậy!
Hàng mày của người đàn ông nhíu lại, tựa hồ như anh ta nhíu chặt thêm chút nữa có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi luôn, anh ta liếc nhìn Lư Thiếu Hoa: “Quần áo thì bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Lúc này, cung phản xạ của Trần Sa Sa lại lần nữa chạy về kịp lúc: “Này này, hai người các anh có, có thấy... hắt xì...!”
Trần Sa Sa xoa xoa cái mũi của mình: “Có thấy túi xách, điện thoại và ví của tôi không…..”
Bởi vì cô là người được anh họ mình đưa lên du thuyền, cho nên, Lư Thiếu Hoa lại lần nữa nhìn về phía anh họ ở đằng xa: “Anh họ, lúc anh cứu cô gái này lên, anh có thấy túi xách của cô ấy không?”
Người anh họ lúc này mới dừng chân, anh chậm rãi xoay người lại, đôi mắt sắc bén liếc nhìn về phía Trần Sa Sa, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: “Không có.”