Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 539:1 Chuyện cũng là họa do cái việc hô hấp nhân tạo kia mà nên.

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:14:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông đeo kính râm kia đưa chân đá tên em họ tên Lư Thiếu Hoa kia không có một chút y đức nào qua bên cạnh, anh ta ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo….

Lư Thiếu Hoa đứng bên cạnh, vừa cổ vũ cố lên, giọng vừa hưng phấn nói: “Anh họ, rốt cuộc anh có làm được hay không vậy? Hì hì~” Dù sao cô gái này trông cũng rất xinh đẹp, không tìm cơ hội “hô hấp nhân tạo” một chút cũng uổng lắm đó!

“Phụt…...Khụ khụ……”

Trần Sa Sa phun ra một ngụm nước lớn, nguyên một ngụm nước văng thẳng vào người đàn ông trước mặt. Cảm giác đầu tiên của Trần Sa Sa khi cô tỉnh lại chính là, có một người đàn ông xa lạ đang hôn mình, cô cũng không suy nghĩ lại thử xem coi có phải người kia không hôn cô, mà là đang làm hô hấp nhân tạo cho cô hay không.

“Bốp.”

Trần Sa Sa đưa tay lên, cho người đàn ông đang lau mặt một cái bạt tai thật mạnh: “Biến đi, đồ lưu manh.”

“Ha ha ha…….”

Lư Thiếu Hoa đứng bên cạnh xem kịch bây giờ đang nằm cười bò ra đất luôn rồi, tay còn vỗ xuống mặt thuyền nữa.

Trong nháy mắt gương mặt của người đàn ông trở nên đen thui!

Anh ta giận dữ trừng mắt với Trần Sa Sa, hai tay nắm chặt lấy bả vai gầy yếu của cô, giọng tức giận hét lên: “Người phụ nữ thối tha này, cô có tin tôi ném cô xuống dưới nước lần nữa cho cô sặc c.h.ế.t hay không?”

Sau một vòng chạy quanh cung phản xạ dài ngoằng của mình, Trần Sa Sa mới nhận thức được một sự thật muộn màng, có phải người đàn ông đang giận dữ này chính là người đã cứu mình lúc nãy hay không?

Đến bây giờ cô mới nhớ lại bản thân mình vừa mới bị rơi xuống nước, sau đó thì cô liền không biết được chuyện gì nữa, đại não đã từ chối tiếp nhận thông tin.

Mê Truyện Dịch

Bỗng nhiên, Trần Sa Sa mở to đôi mắt long lanh, cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, vô thức mà nuốt nước bọt một cái, hai tay chống lên sàn thuyền lùi ra sau một chút: “Anh…….lúc nãy là anh cứu tôi sao?”

Người đàn ông kia nghĩ trong đầu, bản thân mình đã lớn đến mức này còn chưa bị ai đánh vào mặt bao giờ, kỳ này nhất định là bị tên Lư Thiếu Hoa kia cười cho thối mặt rồi!

“Cút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5391-chuyen-cung-la-hoa-do-cai-viec-ho-hap-nhan-tao-kia-ma-nen.html.]

Người đàn ông đeo kính râm bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng quăng cho cô một chữ, sau đó liền xoay người bỏ đi không thèm liếc nhìn Trần Sa Sa một cái.

Nhưng Trần Sa Sa cả người ướt sũng, quan trọng nhất là du thuyền của bọn họ còn đang trôi lững lờ giữa dòng sông Tần Liễu, cô làm gì mà có chỗ đi được chứ!

Mắt thấy người đàn ông đó đã tức giận thật rồi, Lư Thiếu Hoa cũng không dám chọc ghẹo anh họ nữa, anh ta nhịn cười một chút rồi lấy lại vẻ nghiêm túc, nhìn sang người đàn ông đeo kính râm: “Anh họ, hay là chúng ta cập bờ đi? Nếu không thì cô gái kia cũng không thể biến đi được!”

Người đàn ông kia châm một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó nhả ra một ngụm khói: “Ném xuống nước cho cá ăn.”

“Dựa vào, cá không có ăn thịt người đâu anh hai.” Lư Thiếu Hoa cảm thán, sẵn tiện phổ cập kiến thức về sinh vật biển cho người anh họ vĩ đại.

“Phụt~” Trần Sa Sa bỗng nhiên phì cười một tiếng.

“Nè, nè, cô còn dám cười sao?” Lư Thiếu Hoa nhìn sang Trần Sa Sa nhỏ giọng cảnh cáo cô: “Cô gái, cô gây nên chuyện lớn rồi.”

Trần Sa Sa tỏ ra vô tội, chớp mắt: “Nhưng tôi không có cố ý mà~”

Lư Thiếu Hoa cảm thấy cô gái này thật sự rất buồn cười, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự rất thú vị. Anh ta học theo dáng vẻ của Trần Sa Sa, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Nhưng mà cô cũng không thể tùy tiện đánh người ta như vậy nha! Cô gái, cô có biết anh ấy là ai không?”

“Lư - Thiếu - Hoa…….”

Người đàn ông kia gằn từng chữ gọi tên Lư Thiếu Hoa, anh ta đưa lưng về phía hai con người trên boong tàu, giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Cập bến.”

“Hắt xì!”

Lúc này, gió thổi ngày một lớn, mà quần áo thì ướt sũng làm cho Trần Sa Sa vô tình hắt xì một cái, cô đưa tay ôm lấy thân mình, đôi mắt long lanh nhìn về phía người đàn ông đứng phía đầu thuyền, cô lớn tiếng: “Nè, anh gì đó ơi, tôi thật sự không cố ý đâu, thật sự rất xin lỗi anh!”

Người đàn ông kia vẫn tiếp tục phớt lờ cô, nghe thì anh ta có nghe thấy, nhưng anh ta cũng không dự định sẽ đáp lại lời của người vừa mới đánh anh ta.

Loading...