Cùng lúc đó, Trình Thiên Vũ cũng đã bí mật đến thành phố B, khách sạn nơi anh ta vừa dừng chân cũng nằm trên một con phố với khách sạn nới Trần Sa Sa ở. Điểm khác biệt duy nhất chính là khách sạn của Trình Thiên Vũ là khách sạn năm sao, còn khách sạn chỗ của Trần Sa Sa chỉ là khách sạn ba sao, nhưng chỉ nhiêu đó cũng được gọi là xa xỉ với cô rồi.
Đương nhiên, Trình Thiên Vũ hoàn toàn không biết Trần Sa Sa cũng ở thành phố B. Chuyến đi của cô lần này đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, mấu chốt là có được một người trợ lý vạn năng như Mạc Thành hỗ trợ, hành tung của cô luôn an toàn và bí mật.
Sở dĩ Trình Thiên Vũ đến thành phố B, là vì anh ta đã biết được về một số chuyện trong quá khứ mà Trần Sa Sa đã trải qua. Một trận sóng gió ở Hải Thành lần này không chỉ kinh động đến nhà họ Đường, mà cả bên nhà họ Trình anh ta cũng được yên ổn.
Nhân lúc Đường Thần vẫn còn đang vướng víu trong một mớ hỗn độn ở Thịnh Đường, Trình Thiên Vũ chỉ dẫn theo hai người, bí mật đi đến thành phố B.
Hôm sau, Trần Sa Sa không gấp gáp đi tìm cô nhi viện lúc trước, cô ghé qua nhà của mấy người lớn tuổi. Mấy năm rồi cô chưa về lại nơi này, cô cảm thấy thành phố vào buổi sáng sớm vẫn là tuyệt nhất, chỉ là bản thân cô vô tâm cộng với việc không có thời gian mà không về lại được, cũng hiếm khi được tận hưởng không khí trong lành cùng ánh ban mai tươi mới ở một nơi thoải mái thế này.
Thành phố B là một nơi giao thương giữa hai miền nam bắc với ba thành phố lớn ở miền nam, chủ yếu ở đây là không khí, văn hóa cùng vị trí địa lý độc đáo đã làm cho thành phố phồn hoa này trở thành một thành phố tiêu chuẩn tuyến hai.
Dọc theo lối đi bộ tấp nập là hình ảnh nhiều người vội vàng đi làm, đi học. Trần Sa Sa bỗng có cảm giác, trong đám người vội vàng, tấp nập đó tìm thấy được hình ảnh của chính mình nơi đó!
Hiếm khi không cần phải đi làm, không cần cực nhọc vì kế sinh nhai, Trần Sa Sa liền tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ phép dài hạn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5381-roi-xuong-song.html.]
Còn về phần có tìm được một chút manh mối về cha mẹ ruột của mình hay không? Thật ra đó cũng chỉ là một lý do của cô mà thôi!
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa dựa người vào hàng lan can bên bờ sông Tần Liễu, cô ngửa đầu lên nhìn trời, trong khoảng trời rộng lớn này, Trần Sa Sa cô phải làm thế nào để có thể tìm được cha mẹ ruột của cô bây giờ?
Cô bây giờ cũng chỉ như là một kẻ điên nằm mộng, có lẽ mục đích thật sự của cô, chính là rời khỏi Hải Thành, thoát khỏi Đường Thần, tránh xa cơn lốc thị phi đang chèn ép cô, và tránh xa một bà lão lúc nào cũng có thể nhục mạ cô cho bằng được.
Cũng không biết từ khi nào, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt lạnh lẽo của Trần Sa Sa. Khi cô quay người đi, khẽ gạt đi hàng lệ trên má, một cơn gió thổi đến, làm cho chiếc mũ màu trắng của cô bị thổi bay, rớt xuống dưới sông.
Trần Sa Sa với tay theo, cô làm động tác bắt chiếc mũ lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Dù sao chiếc mũ cũng đã rơi xuống nước, cô thu tay lại, trên gương mặt vẫn là biểu cảm bình thản như lúc nãy, giống như chiếc mũ vừa rơi xuống kia không phải là của cô vậy.
Tuy rằng chiếc mũ này được Mạc Thành mua ở sân bay, rồi đội lên đầu cho cô, tuy rằng không phải là cô không quý trọng tình nghĩa giữa hai người, mà là cô biết rõ, chiếc mũ đó không thể nhặt lại được nữa. Nếu như đã không thể quay trở lại, thì hà cớ gì phải hấp tấp vội vã nữa chứ! Sự bình thản này, là do kinh nghiệm nhiều năm của cô nghiệm ra được, cũng là do lần này nhìn thấu được mọi chuyện phát sinh ra ở Thịnh Đường, quan trọng nhất là cô có thể nhìn rõ được những vấn đề giữa cô và Đường Thần, từ đó có thể hiểu được triết lý này.
Không phải của mình thì không cần phải tranh giành, có như vậy mới có thể làm cho bản thân không phải chịu nhiều đau đớn, cũng làm cho những người yêu bạn và những người bạn yêu không phải thêm đau khổ!
Nhưng nước mắt có lau thế nào cũng không hết, vì để những du khách khác không thấy được gương mặt đẫm nước mắt của mình, thế là Trần Sa Sa phải quay lưng về phía khán đài, mặt cô hướng về chiếc du thuyền hoa lệ trên dòng sông Tần Liễu rộng lớn mà ngây người ra, hàng nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên gò má thanh tú.