Mạc Thành nói: “Điện thoại của cô ấy hết pin rồi, cô ấy cũng có nói sau khi đến được bên kia sẽ liên lạc lại với chúng ta. Mấy tiếng này anh nên nghỉ một chút đi, cũng không cần hỏi lại tôi, anh gọi điện cho cô ấy không được thì tôi cũng vậy thôi.”
Đường Thần lúc này mới hít một hơi thật sâu vào: “Cậu mau chóng liên lạc với người ở bên kia, sắp xếp chỗ ngủ nghỉ cho cô ấy, còn có mấy người đi theo bảo vệ ngầm cho cô ấy nữa. Không cẩn thận một chút thì liền có sơ suất đó!”
Đường Thần lần này hoàn toàn tin tưởng Mạc Thành, tuy rằng lúc trước anh nhìn thấu được tâm tư của Mạc Thành, nhưng bây giờ Trần Sa Sa đã là người phụ nữ của anh, mà anh với Mạc Thành cho dù không có quan hệ cấp trên và cấp dưới, thì cũng còn tình nghĩa anh em bạn học bao nhiêu năm nay, anh tin chắc rằng Mạc Thành sẽ không phản bội anh vào ngay lúc này đâu!
Mạc Thành nở nụ cười, nụ cười ấy vẫn hệt như lúc hai người nói chuyện riêng với nhau, nhưng hôm nay Đường Thần lại cảm thấy sai sai chỗ nào?
“Đều sắp xếp xong cả rồi, mấy chuyện này không cần anh phải lo lắng đâu. Chút nữa Lý Hân và Lê Minh đến đây, bốn người chúng ta cùng nhau bàn bạc xem coi làm thế nào trong thời gian ngắn thu phục được mấy lão già trong hội đồng quản trị kia. Chỉ cần bọn họ không còn rục rịch gì nữa, mấy người khác cũng sẽ tự động an phận cả thôi! Đường Vũ đó là một đống bầy nhầy rồi, ai ai cũng biết điều đó cả, chỉ là mấy ông già kia bây giờ đang treo mình ở chỗ đó, chúng ta chỉ cần đưa cái thang cho bọn họ bước xuống, thì mọi chuyện về cơ bản sẽ không còn gì to tát nữa!”
Hai người hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, độ ăn ý và thấu hiểu lẫn nhau là có thừa, chỉ cần một ánh mắt thôi thì cũng đủ biết được đối phương đang nghĩ gì!
Đường Thần nhìn về phía Mạc Thành, nghiên cứu ánh mắt của anh ta, sau đó nhướng mày lên: “Nhìn cậu có vẻ còn gấp hơn cả tôi nữa.”
“Đương nhiên là gấp rồi! Nếu cứ kéo dài mọi chuyện như vậy cũng không phải là cách hay, giải quyết xong mấy chuyện nội bộ thì mới có đủ sức để giải quyết những rắc rối bên ngoài. Nếu như cứ để rắc rối chồng rắc rối như vậy, anh tính làm thế nào đây? Chẳng lẽ anh muốn liều mạng với bọn họ sao? Cứ khai chiến đến chừng nào mấy ông già đó không đứng dậy nổi nữa sao?”
Đường Thần tỏ ý không vui nói: “Cậu biết rõ trong lòng tôi nghĩ cái gì, nhưng tại sao lần này lại nhất định phải phá vỡ sự ăn ý vốn có của chúng ta chứ?”
Mạc Thành cũng không quan tâm tới ánh mắt của Đường Thần, mắt thấy thang máy đã xuống đến bãi đỗ xe, Mạc Thành ấn thang máy một cái, rồi quay sang nhìn Đường Thần: “Tới rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5372-dau-dai-khong-bang-dau-ngan.html.]
Trên xe, Đường Thần vẫn tiếp tục tranh luận với Mạc Thành về cách giải quyết những mâu thuẫn trong hội đồng quản trị ở Thịnh Đường.
Đường Thần vỗ đùi nói: “.....Cho bọn họ một cái thang thì nhất định phải cho rồi, nhưng điều quan trọng nhất ở đây là phải làm thế nào để bọn họ thật tâm tán thành!”
Đường Thần nói đến đây, sau đó quay sang nhìn về cảnh tượng người xe nô nức bên ngoài, rồi lại không nói tiếng nào nữa. Những bảng đèn neon mới làm nổi bật lên vẻ đẹp của Hải Thành về đêm, nhưng hình như anh rất ít lần, thậm chí chưa bao giờ chăm chú ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ này!
Mạc Thành liếc nhìn qua Đường Thần: “Ngoại trừ anh có thể ngồi lên chức Tổng giám đốc của Thịnh Đường thì ai cũng không thể, phải không?”
“Đúng vậy.” Sau khi đáp lại bằng hai chữ đầy khí thế, Đường Thần quay sang nhìn góc nghiêng của Mạc Thành: “Cho nên, không cần vội.”
Lần này đến lượt Mạc Thành im lặng không nói.
Mãi cho đến gần tờ mờ sáng, Đường Thần vẫn nắm chặt điện thoại gọi đến dãy số kia, nhưng mỗi lần anh nhận lại được đều là giọng nói vừa quen thuộc lại vừa lịch thiệp của chị tổng đài: “Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……..”
Trong khi đó, trong một căn phòng khách sạn có cửa sổ lớn sát đất, Trần Sa Sa vừa mới tắm rửa xong, cô đang mặc một chiếc áo choàng tắm dài ngồi trên mặt đất. Sau khi cô báo bình an cho Mạc Thành xong, rất lâu, rất lâu sau đó, cũng chưa chịu ngắt điện thoại.
Mạc Thành bất đắc dĩ cười thành tiếng: “Không cần phải ép bản thân mình như vậy, đêm nay anh ấy…….có vẻ là mất ngủ rồi, nhưng mà, anh ấy có thể quen dần với cảm giác này được hay không, còn phải trông chờ vào cô đó!”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa gật đầu: “Được, tôi biết rồi, đau dài không bằng đau ngắn, cứ làm như vậy đi!”