Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 537:1 Đau dài không bằng đau ngắn.

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:13:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy giờ đồng hồ sau, Đường Thần nhận được tin tức mới từ Mạc Thành. Anh ta nói là Trần Sa Sa đã trở về thành phố B rồi, nghe nói là cô phải đi thăm người họ hàng xa nào đó của cha mẹ nuôi. Mà sự thật cũng hệt như lời Mạc Thành đã nói, Trần Sa Sa thật sự đã bay suốt đêm về thành phố B, nhưng mục đích của cô không đơn giản chỉ về thăm họ hàng của cha mẹ nuôi như vậy!

Từ sau khi cha mẹ nuôi qua đời, cô đã luôn bất hòa với con trai của bọn họ, mấy người họ hàng cũng có liên lạc với cô mấy lần. Từ sau cái lần xém bị tên “anh trai” khốn khiếp bán đi để gán nợ, Trần Sa Sa đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm với bọn họ luôn rồi.

Chỉ là, trong khoảng thời gian này, cô không cần phải đi làm, cũng không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với công ty, đến cả chi phí sinh hoạt sau này cũng không cần lo nghĩ đến. Mấy năm nay, tiền lương mà “Lam Sắc Diên Vĩ” trả cho cô cũng không thấp, đủ cho cô ăn sung mặc sướng mấy năm cũng không thành vấn đề. Nhưng mà Trần Sa Sa là người sống có chừng mực, cũng không tiêu xài hoang phí, mấy năm nay cô đã rèn được cho mình một năng lực, chính là nhất định không để bản thân mình bị đói!

Mà sau khi Trần Sa Sa có tiền rồi, cô nhất định sẽ không bạc đãi bản thân mình, càng không để những đồng tiền vất vả của mình bị lãng phí.

Lần này, Trần Sa Sa về lại thành phố B, cô vẫn có chút không cam lòng. Cô của bây giờ không cần phải lo lắng chuyện ăn, uống, mặc, ở nữa, cũng có dư dả thời gian rất nhiều, quan trọng bây giờ là, sau khi cô và Đường Thần tan rồi hợp, hợp rồi lại tan, cô muốn về lại thành phố B, tìm kiếm lại gốc gác của mình ở đâu?

Thật ra, Trần Sa Sa rất thích trẻ con, cô cũng từng suy nghĩ bản thân mình sẽ trở thành một giáo viên mầm non. Nhưng sau khi lớn lên cô mới biết được, bản thân mình có rất nhiều linh cảm và thiên phú đối với ngành thiết kế trang phục, mà vì để kiếm tiền, vì để báo đáp lại công lao dưỡng dục, cô đã lựa chọn con đường thiết kế.

Mê Truyện Dịch

Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng của Trần Sa Sa, cô vẫn luôn cho rằng không ai có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa con do chính mình sinh ra được!

Nếu như đã không cần, thì trước khi sinh đứa nhỏ ra, bọn họ cứ tự mình giải quyết, bỏ nó đi không phải là xong chuyện rồi hay sao!

Đường Thần lập tức trở nên giận dữ: “Tại sao lại không cản cô ấy lại? Lẽ nào cô ấy không biết, với tình trạng của bản thân hiện tại mà ra ngoài một mình là rất nguy hiểm hay sao?”

Mạc Thành chăm chú lái xe từ sân bay đi nội thành: “Nói thật thì, tất cả mọi nguy hiểm của cô ấy đều là do anh ban tặng không phải sao? Tôi cho rằng, nếu như Trần Sa Sa không có dây mơ rễ má gì với anh, thì cô ấy cũng sẽ không thừa nhận và gánh vác mọi cực khổ cùng sự khiển trách của mọi người như vậy rồi! Tôi không quan tâm anh có tán đồng với ý kiến của tôi hay không, nhưng tôi nghĩ nội tâm của anh cũng có đồng quan điểm với tôi.”

Đường Thần im lặng hẳn, cũng không nói thêm cái gì. Hai người họ cứ “địch bất động ta bất động” như vậy một lúc, Đường Thần mới khó khăn mở miệng hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Mạc Thành: “Trên đường trở về từ sân bay nội thành.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5371-dau-dai-khong-bang-dau-ngan.html.]

Đường Thần nhắm hai mắt lại: “Chút nữa gặp lại rồi nói tiếp.”

Nửa tiếng sau, trong văn phòng của Tổng giám đốc Thịnh Đường, vài vệt sương khói lượn lờ.

Cuối cùng Đường Thần cũng chịu dúi mẩu tàn thuốc trên tay vào gạt tàn, anh nhìn về phía Mạc Thành: “Mấy giờ Sa Sa xuống máy bay?”

Mạc Thành xem lại đồng hồ một chút: “Ba tiếng nữa!”

Đường Thần bỗng cảm thấy Mạc Thành trở nên kỳ lạ thế nào đó! Nói chuyện với anh thì hỏi câu nào trả lời câu đó, hơn nữa, bản thân anh ta còn đang điên cuồng đẩy nhanh tiến độ làm việc.

Đường Thần quay sang nhìn lại Mạc Thành, anh phát hiện ra sau khi anh ta châm điếu thuốc lên, thì bắt đầu vùi đầu vào máy tính cho đến tận bây giờ vẫn chưa dứt ra được.

Đường Thần đứng lên: “Đi ăn cơm thôi! Công việc cứ để đó ngày mai làm!”

Mạc Thành cũng không phản bác, nhanh chóng vác máy tính đi theo anh, sẵn tiện gọi thêm Lý Hân và Lê Minh, mọi người cùng nhau đi đến nhà ăn.

Đường Thần tỏ vẻ không vui trừng mắt với Mạc Thành, anh vốn là có chuyện muốn nói riêng với anh ta, sao bây giờ lại mọc ra thêm Lý Hân và Lê Minh nữa chứ?

Cũng may là sau đó Đường Thần đã đi và thang máy trước với Mạc Thành!

“Điện thoại của Sa Sa bị cái gì thế này? Sao chưa reo mà đã tắt máy rồi?” Đường Thần vừa bấm điện thoại vừa bực dọc.

Loading...