Trần Sa Sa lại trừng mắt nhìn Mạc Thành: “Không được cười nữa!”
Mạc Thành xua tay: “Không cười không cười, vậy còn chuyện, phí lên sân khấu của tôi bao nhiêu tiền một tập?”
Trần Sa Sa bĩu môi: “Dù sao tôi cũng không có tiền trả cho anh, tuy nhiên tôi cảm thấy, nếu anh cùng tôi “kết hôn” sau đó cùng tôi rời khỏi Hải Thành, kiểu gì ông chủ của anh cũng cho anh một số tiền, hơn nữa cũng sẽ không quá ít. Muốn hay không cược với tôi một chuyện này?”
Mạc Thành nghiêm túc nhìn Trần Sa Sa: “Lần đặt cược này không cược với cô. Trò hay mới chỉ vừa bắt đầu, kế tiếp tùy thời đều có thể cải biên kịch bản, đến nỗi cái ngày tôi mang theo cô cao chạy xa bay có xảy ra tình huống nào đó, ai cũng không có biện pháp dự tính được.”
Trần Sa Sa run rẩy lông mi: “Tôi hy vọng không cần kéo dài thời gian quá lâu, trong một tháng được không! Thế nào? Đủ để xử lý công tác phía trước của anh không?”
Mạc Thành suy nghĩ gì đó: “Tôi sẽ tận lực.”
Văn phòng tổng giác đốc công ty Thịnh Đường, Đường Thần ném điện thoại trên sô pha, nhận cuộc gọi máy để bàn phía trước: “Cậu tiến vào đi.”
Mê Truyện Dịch
Mạc Thành gõ cửa tiến vào: “Đường tổng?”
Đường Thần ngước mắt nhìn về phía Mạc Thành, đáy mắt là một tảng lớn tơ m.á.u đỏ hồng, rất nhiều lo âu đổ sụp xuống: “Điện thoại Sa Sa gọi không được, dì Ngô nói, thời điểm cô ấy rời đi có nói trở về công ty đi làm, nhưng bên Trình thị nói cơ bản không gặp qua cô ấy.”
Mạc Thành thật ra không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là so với thường ngày có chút dị thường, rốt cuộc là dị thường như thế nào? Nghi ngờ của Đường Thần cũng chỉ là một phần bất an xẹt qua nơi đáy mắt, liền tiếp tục nhìn chằm chằm Mạc Thành tức giận nói: “Cùng cậu nói chuyện, không nghe được sao?”
Mạc Thành lúc này mới nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Thần, thật lâu sau, mới gật đầu: “Tôi đây sẽ đi tìm xem sao, anh cứ chờ tin tức của tôi là được, hẳn là không có việc gì.”
Trong nháy mắt nhìn thấy Mạc Thành xoay người kia, Đường Thần vội vàng nói: “Từ từ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5362-yeu-cau-ket-hon-cung-anh.html.]
Mạc Thành quay đầu lại: “Đường tổng?”
Đường Thần không vui nói: “Cậu hôm nay làm sao vậy? Lời nói của tôi chưa hết, cậu đã vội vã đi đâu?”
Mạc Thành buông tay: “Tôi không phải cũng vội hay sao!”
Đường Thần không vui nhướng mày: “Phải không?”
“Đương nhiên.” Mạc Thành cũng nhướng mày, thái độ dường như là muốn khiêu khích lại Đường Thần.
Đường Thần lúc này cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, trừng mắt nhìn Mạc Thành: “Chuyện công ty bên này đều giao cho Lê Minh và Lý Hân làm đi, cậu trước đến chung cư của cô ấy nhìn xem. Còn có, nhớ kỹ, chuyện này trước tiên không cho Trình Thiên Vũ biết, người biết càng ít càng tốt. Còn lại, còn lại để cho tôi suy nghĩ……”
Đường Thần đỡ trán rũ ánh mắt hoảng loạn làm Mạc Thành đáy lòng hụt hẫng, nhưng cùng không có biện pháp nào khác, trên thế giới này cá cùng tay gấu vốn dĩ không thể nào cùng đạt được.
Nếu, hai người bọn họ bên nhau trả giá chính là thương tổn đối với mọi người và cục diện, đặc biệt là cô gái vô tội kia, như vậy, Mạc Thành quyết định vứt bỏ vinh hoa phú quý trước mặt, trên lưng đeo một cái bêu danh “vong ân phụ nghĩa phản bội tình cảm anh em”, làm một tiểu nhân đoạt bảo vật của người khác.
Mạc Thành cụp xuống đuôi mắt, xua tay: “Được, anh không cần suy nghĩ, tôi trước tiên giao phó vài chuyện cho Lê Minh bọn họ đã, sau đó sẽ chuẩn bị sắp xếp người đi tìm cô ấy.”
Đường Thần nhìn về phía Mạc Thành: “Được rồi, chuyện này tôi toàn quyền giao phó cho cậu, xảy ra vấn đề gì, bắt cậu hỏi tội. Cô ấy ở Hải Thành chỉ có mấy người bạn, cậu hẳn là đều biết rõ ràng?”
Mạc Thành cười như là trào phúng cũng như là bất đắc dĩ: “Cả nước này cô ấy chỉ sợ cũng chỉ có ngần ấy bạn bè có thể nói chuyện được mà thôi.”
Đường Thần cũng không giữ lại Mạc Thành, tin tưởng gật đầu nói: “Vất vả rồi, nhanh chóng xử lý đi! Có tin tức tùy thời thông báo cho tôi.”