Lần này Đường Thần không hốc máu, nhưng Nhạc Lâm lại thiếu một chút nữa phun ra một ngụm m.á.u rồi.
Đường Thần mím môi thật chặt, hít sâu một hơi không tiếng động, giây lát, nhìn Nhạc Lâm: “Mẹ, để Mạc Thành ở lại đi, bên cạnh con còn có Lê Minh bọn họ, sẽ không có chuyện gì.”
“Không được, Mạc Thành không ở bên cạnh con, lòng mẹ không yên ổn, không yên tâm được……” Nhạc Lâm thản nhiên quét mắt nhìn Trần Sa Sa đang đứng trên cầu thang: “Mẹ cũng không ăn cô ta được, ba của anh đều sống sờ sờ bị tức c.h.ế.t rồi, tôi còn sợ cái gì, cùng lắm lại bồi thêm cái mạng già này của tôi nữa thôi!”
“Mẹ, mẹ nhất định phải làm như vậy sao?” Đường Thần thực sự bất lực với Nhạc Lâm, bà ta chính là kiểu người cái gì cũng có thể nói ra miệng, chuyện ba anh qua đời ai đều cảm thấy không tốt, nhưng sao có thể đem tất cả đổ lên đầu Trần Sa Sa được.
Nhạc Lâm nhìn chằm chằm Đường Thần vài giây, thất vọng lắc đầu: “Đường Thần, anh một hai phải nhìn tôi và ba anh cùng nhau c.h.ế.t trước mắt anh mới bằng lòng bỏ qua sao? Sao lại nói tôi nhất định phải làm như vậy? Hiện tại, chuyện quan trọng khẩn cấp là Thịnh Đường chứ không phải người phụ nữ kia……”
Nhạc Lâm kích động quá mức lập tức ngã xuống sô pha, Cao Diễm Vân nhanh chân chạy đến an ủi, trừng mắt nhìn về phía Đường Thần: “Tiểu Thần, bây giờ công ty đều lộn xộn như thế sao con còn không biết nặng nhẹ nhanh chậm hả, nhanh đến công ty đi?”
Trần Sa Sa sốt ruột chạy từ cầu thang xuống, bắt lấy cánh tay Mạc Thành: “Anh nhanh dẫn anh ấy đi đi, thất thần gì nữa?”
Hai người Đường Thần vừa mới rời khỏi, Nhạc Lâm lập tức tinh thần phấn chấn, nhìn về phía Trần Sa Sa đang đứng một bên: “Cô cùng tôi lên tầng trên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5342-roi-xa-con-trai-cua-bac.html.]
Hai người Nhạc Thành và Cao Diễm Vân nhìn lẫn nhau: “Chị à…… Đừng làm khó đứa nhỏ này nữa, nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Chị cũng không có sức lực và tinh lực đâu mà khó xử cô ta.”
Trong thư phòng tầng trên, Nhạc Lâm ngồi trên chiếc ghế sô pha gỗ đỏ, liếc mắt nhìn Trần Sa Sa: “Cô ngồi xuống đi!”
Trần Sa Sa rốt cuộc không khách khí, cũng không sợ Nhạc Lâm, trọng điểm là tối hôm qua cô còn bị con trai của bà ta lăn lộn cả đêm, bây giờ cẳng chân còn đang run đây, cho nên, Trần Sa Sa ngồi xuống đối diện Nhạc Lâm, mở miệng nói trước: “Bác không cần tức giận, cũng không cần trách anh ấy, tôi đã nghĩ kỹ phải làm như thế nào rồi.”
Nhạc Lâm nheo đôi con ngươi khôn khéo kia: “Cô muốn làm như thế nào? Cô cứ bình tĩnh nói cho tôi nghe, cô tính toán làm như thế nào?”
Trần Sa Sa không hề khiêm tốn nói: “Rời khỏi con trai của bác là cần thiết, điểm này ngài có thể an tâm, nhưng muốn chặt đứt hoàn toàn hai chúng ta yêu cầu một khoảng thời gian. Tôi phải giao phó xong công việc phía Trình thị, trong khoảng thời gian xử lý công tác này, tôi sẽ kết hôn, đem chính mình gả đi, làm cho con trai ngài hoàn toàn hết hy vọng.”
Nhạc Lâm dường như không nghĩ tới cô gái này lại nghĩ như vậy, đáy mắt thật ra có mấy phần ý tứ tán thưởng đối với Trần Sa Sa! Đột nhiên gật đầu nói:“Cô có thể làm như vậy, tôi thực cảm kích cô, nhưng, tôi hy vọng những lời cô nói ngày hôm nay có thể thực hiện được, nếu yêu cầu trợ giúp gì đó, cô cứ việc hướng tôi mở miệng, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ đáp ứng cô, còn có một chuyện, chuyện cô trở lại Trình thị giao phó công việc có lẽ cũng không cẩn thiết, bởi vì có một chuyện chỉ sợ cô vẫn luôn không biết!”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa nâng đôi mắt lớn bình tĩnh đối diện với Nhạc Lâm: “Ngài muốn nói đến bài viết lần trước sao?”