Mấy ngày này, Trần Sa Sa đã cảm thấy mình khôi phục đến mức không có vấn đề gì cả, nhưng Đường Thần và Trình Thiên Vũ đều không cho phép cô trở lại đi làm, lúc nào cũng yêu cầu cô an tâm nghỉ ngơi, chờ đợi thông báo là được.
Ở thời điểm ngày thứ mười từ khi Đường Gia Thành qua đời, Trần Sa Sa nghĩ nếu Đường Thần không có thời gian đến đây, thì cô có thể trở về thành phố thăm anh xem anh rốt cuộc làm sao, xong việc thì trở về nhà trọ của mình, rốt cuộc ở tại con đường ven biển Hoàng Kim này cũng không phải chuyện gì hay!
Ban đêm, Trần Sa Sa thu thập chỉn chu hành lý của mình, đang chuẩn bị tắm rửa thì nghe thấy một loạt âm thanh tiếng còi ô tô, cửa lớn chậm rãi mở ra, khi Trần Sa Sa chạy đến trước cửa sổ, xe của Đường Thần đã đậu ở cửa chính của tòa biệt thự, cửa sau bị đẩy ra, Đường Thần xuống xe ngước đầu nhìn lên, liền thấy được Trần Sa Sa cũng đang quan sát!
Trần Sa Sa xoay người, đôi chân trần chạy ra khỏi phòng, chân trần vội vàng đạp lên sàn nhà lạnh lẽo nơi hành lang……
Đường Thần cơ hồ ba bước một sải chân bước lên cầu thang, thấy đôi chân trần của Trần Sa Sa, nhíu mày, tiến lên ôm cô nhấc lên.
Hai tay Trần Sa Sa ôm lấy cổ Đường Thần, bàn tay to của Đường Thần “bang” một tiếng dừng ở trên m.ô.n.g Trần Sa Sa: “Sao lại không đi dép vào, hả?”
Trần Sa Sa bẹp miệng xuống, nhìn đôi mắt sâu bên trong hốc mắt của Đường Thần: “Rất muốn nhìn thấy anh nên chưa kịp đi dép, hu~”
Yết hầu Đường Thần di chuyển, trực tiếp nghiêng người một cái đè cô gái nhỏ trong lồng n.g.ự.c lên trên vách tường, mạnh mẽ hôn lên môi Trần Sa Sa một nụ hôn, tiếp theo chính là một nụ hôn sâu như che trời lấp đất, mang theo vô tận tương tư và yêu thương của hai người, nhiều nhất chính là sự đau lòng cùng tình yêu có sẵn mà cả hai dành cho nhau chen chúc tràn ra, nhất thời, dời non lấp biển không thể vãn hồi mà quấn quit lấy nhau……
Mãi đến khi Trần Sa Sa cảm thấy trên người có một trận lạnh lẽo đánh úp lại, lúc này mới kinh hãi nhận ra hai người đang đứng trên hành lang, nhỡ may bị dì Ngô đi lên lầu nhìn thấy thì mất mặt cỡ nào.
“Đường Thần…… Nơi này là hành lang đó, chúng ta đi vào trước ~” Trần Sa Sa đẩy đẩy lồng n.g.ự.c Đường Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5321-dang-lam-mot-chuyen-rat-quan-trong.html.]
Cả người cô liền bị Đường Thần nhẹ nhàng ôm vào phòng ngủ, chỉ là người nào đó thật gấp gáp đến điên rồi, nam thần hệ cấm dục vừa mới khai trai đã bị gác lại, anh không điên luôn mới là lạ.
Cho nên, lúc ngưới nào đó ôm Trần Sa Sa trực tiếp vào phòng tắm lớn bên trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ và phòng tắm cũng chưa kịp đóng.
Độ ấm phòng tắm tăng lên thật nhanh, mãi đến khi hai người đồng thời cũng ngã vào trong bồn tắm.
Tiếng nước “ào ào” vang lên, vệt nước bị b.ắ.n đầy trên đất……
Hai con người yêu nhau đều hận không thể bớt thời giờ để lấy đi hết thảy sức lực cùng tinh lực của người kia, làm đối phương dung nhập vào trong m.á.u thịt của chính bản thân, tất cả suy nghĩ và nhớ nhung đều được trút ra phát tiết nhiệt tình hòa nhập vào nhau!
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân, sau đó tài xế đưa Đường Thần trở về là Nhạc Nhất Phàm kêu lên một tiếng, lớn giọng: “Đường Thần, ăn cơm……”
Trần Sa Sa bị tiếng thét to như vậy làm giật mình, sợ tới mức trực tiếp rúc vào trong lòng n.g.ự.c Đường Thần: “Sao lại có người……”
Đường Thần bị người bên ngoài chọc tức muốn g.i.ế.c người, chính là Nhạc Nhất Phàm hoàn toàn không biết một chút tình huống nào đã đi đến cửa phòng ngủ của người ta, mấu chốt là cửa phòng tắm cũng đang mở rộng!
Trần Sa Sa rất lo lắng, Đường Thần rống lớn một tiếng, nói: “Nhạc, Nhất, Phàm…… Cậu đang tìm c.h.ế.t ư, chính mình lăn đi ăn, đóng cửa lại cho tôi……”
Nhạc Nhất Phàm trầm mặc một hồi rồi bật cười, hơn nữa vẫn là loại ngửa đầu cười to, trách không được vừa rồi anh ta còn cảm thấy có chút không thích hợp, người nào đó còn tưởng mình gặp được ảo giác, bị Đường Thần rống một câu mới minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Mê Truyện Dịch