Trần Sa Sa cảm thấy Đường Thần là lạ nên nói một câu có việc gấp, vội vàng đi theo anh, cô chỉ cầm theo máy tính và điện thoại di động trong phòng, ngoài ra không mang theo gì khác.
"Có phải là mẹ anh không? Bà ấy..." Trần Sa Sa sốt sắng hỏi Đường Thần, nhưng cô lảng tránh và không dám nhìn vào mắt anh.
Đường Thần duỗi tay ra, ôm Trần Sa Sa vào lòng, dùng đôi tay to ôm lấy sau đầu cô, ôm mặt cô vào lòng: "Bà ấy không sao, anh sẽ đưa em đến một nơi. Nếu em còn buồn ngủ, em có thể dựa vào anh và ngủ một lúc, Hửm?"
Nhưng Trần Sa Sa vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngẩng mặt lên khỏi vòng tay của Đường Thần và nhìn vào mắt anh: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Anh đừng có nói dối em, được không?"
Đường Thần lông mày nhíu chặt lại: "Công ty có một chút chuyện, chuyện này đều đã bị tiểu bạch thỏ em nhìn thấy, xem ra tam thiếu anh là một tên ngốc, haiz ~"
Đường Thần đã cố gắng hết sức để giả vờ thư giãn với Trần Sa Sa, nhưng đối với những chuyện lớn như vậy, trước giờ Trần Sa Sa không bao giờ hồ đồ!
Khi cô muốn tiếp tục truy vấn với Đường Thần về việc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì điện thoại di động của Đường Thần có cuộc gọi đến, hai người nhìn nhau.
Trần Sa Sa bước xuống khỏi lòng của Đường Thần và ngồi vào chỗ bên cạnh. Đường Thần đeo tai nghe Bluetooth và kết nối với điện thoại, không biết bên kia đang nói gì, nhưng anh liên tục lặp lại câu: "Uh, uh. Hmm … hừm…” Sau khi lặp đi lặp lại vài câu, anh liền cúp điện thoại.
Trần Sa Sa cảm thấy hành vi hôm nay của Đường Thần đặc biệt kỳ quái, nhưng anh không nói ra, cô nghĩ phải có lý do gì đó mới khiến anh không muốn nói! Vì vậy, Trần Sa Sa không hỏi thêm gì nữa.
Ngay sau đó, điện thoại phía trước vang lên, điện thoại của Đường Thần cũng vang lên, anh kết nối điện thoại, liếc về phía Trần Sa Sa đang căng thẳng, vươn tay xoa xoa tóc cô, dùng ánh mắt để an ủi cô, nhìn vào điện thoại, lông mày nhíu lại...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5281-bua-an-cua-thai-phu.html.]
Không gian nhỏ bé trong xe, vách ngăn được nâng lên, tiếng trả lời điện thoại lẫn nhau vẫn vang lên xôn xao,Trần Sa Sa ngồi ở ghế sau chỉ có thể nhìn thấy rõ một tấm lưng của người đàn ông lờ mờ kia.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông lờ mờ rõ ràng là có thể hình cao lớn, giọng nói khi trả lời điện thoại cũng trầm như Đường Thần: "... Bây giờ có thể để cho nhóm chó săn đi ra ngoài, nhớ rõ, nhất định phải cố gắng thâm nhập đến bên trong cô ta. Hãy làm cho cô ta tin tưởng cậu một cách triệt để, hãy dẫn dắt cô ta vào trung tâm của chúng ta, và chú ý bảo vệ chính mình."
Sau khi dáng người lờ mờ kia cúp điện thoại, Đường Thần cũng cúp máy, điều này đủ cho thấy anh và người trước mặt cùng trả lời một cuộc điện thoại.
Trần Sa Sa nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem ra, khi nghe giọng điệu và lời nói của người đàn ông kia, có vẻ như đây là một chuyện lớn!
Chẳng mấy chốc, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe khiếnTrần Sa Sa giống như đang ngồi trên một chiếc thảm đầy kim châm, nhìn Đường Thần, nhưng cô phát hiện người nào đó đã đựa lưng về sau mà ngủ...
Không bao lâu, xe chạy đến cửa biệt thự của Đường Thần, ở trên bờ biển Hoàng Kim, tiếng còi vang lên, cửa từ từ mở ra.
Đường Thần ngồi thẳng người đẩy cửa xe, xuống xe, ôm lấy Trần Sa Sa, nói nhỏ bên tai cô: "Chắc chắn là đi đường vẫn còn đau. Anh ôm em vào nhà! Hửm."
Trần Sa Sa đẩy Đường Thần vài cái: "A! Không cho phép anh nói."
"Hì hì ~" Đường Thần thấp giọng cười nói: "Được rồi, không nói."
Dì Ngô đã chào đón cô, Đường Thần ôm Trần Sa Sa đi lên lầu, ra lệnh: "Dì Ngô, nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn. Hãy chuẩn bị cho Sa Sa một phần ăn. Nó phải được cân bằng dinh dưỡng. Tốt nhất là loại mà bồi bổ cho phụ nữ đang mang thai."