Nhạc Lâm thận trọng nói: "Ba mẹ đều hiểu điều này, cả hai đều có thể hiểu được thủ đoạn và âm mưu của đối phương, nhưng Đường Thần, con phải hiểu, con người này rất xảo quyệt ~"
Đường Gia Thành cũng gật đầu: "Ừ! Thủ đoạn này đủ ngoan độc. Xem ra dư luận những năm gần đây thật sự là đáng ghê tởm. Một cô gái dân thường bình thường đến nỗi vứt vào trong đám đông cũng đến không thể khiến ai chú ý, cũng có thể dùng làm vũ khí để đối phó với đối thủ. Hừ, nhưng nói trắng ra, nếu con không tiến vào vũng nước bùn của cô gái kia, không quản nhiều chuyện, thì làm sao có thể cho đối phương cơ hội? Đường Thần, Đường Thần à, con trai của tôi, con là người kế thừa sự nghiệp của cha, sao con có thể hồ đồ như vậy, con làm sao lại có thể quen biết với một người phụ nữ bình thường như vậy? Bây giờ đã xảy ra chuyện, con trở tay không kịp rồi.”
Mê Truyện Dịch
Vốn dĩ Đường Gia Thành không quá ghét bỏ cô gái Trần Sa Sa kia, bây giờ Đường Gia Thành đã hoàn toàn phát cáu, hôm qua ở bệnh viện, từ đầu đên cuối ông ta không nói một câu nào với Trần Sa Sa, lúc này Đường Gia Thành, đã lấy hết uy danh tuổi trẻ của mình ra. Nhìn chằm chằm Đường Thần: "Bây giờ nói cho Lão Tử biết, con có thể khống chế nhiều cư dân mạng như vậy sao? Con có thể ngăn cản sự tò mò của mọi người? Con có thể dùng người trong tập đoàn, liên hết với những người bí mật trong giới thì có thể ngăn cản cái miệng của bọn họ sao? Càng ngăn cản thì chuyện càng rầm rộ lên..."
Đường Thần xoa lông mày: "Ba, mẹ con sức khỏe không tốt. Con đưa bà ấy ra khỏi đây trước. Con đã tính toán hết rồi. Bây giờ những chuyện đó căn bản đã bị xóa hết rồi. Chỉ có một ID ở nước ngoài cần xử lý nữa thôi, còn những cái khác đều đang được tiến hành chỉnh đốn rồi. Ba phải tin tưởng vào con trai của ba chứ, hổ phụ ắt sẽ sinh hổ tử, hôm nay con muốn lưu lại một người sống để có thể đào ra người đứng đầu phía sau, cho nên, xin ba đừng quan tâm."
Nhạc Lâm trầm ngâm nói: "Đường Thần,Trần Sa Sa này chỉ là nhà thiết kế thời trang của Trình Thị mà thôi, sao lại phải liên quan đến con và Trình Thị làm gì? Chuyện này có chút kỳ quái phải không?"
Dù saoTrần Sa Sa cũng có chút giống Bạch Tuyết, nhưng nếu nhắc tới vị thiếu gia của Trình Thị kia, Nhạc Lâm sẽ có chút áy náy, xem ra chuyện này không phải do Đường Vũ và Đường Xuyên làm, hai người bọn họ không có đầu óc cùng tâm tư tỉ mỉ như vậy, điểm này trong thâm tâm của Nhạc Lâm đã biết rất rõ.
Nhưng hiện tại Đường Thần không lo lắng về những vấn đề mà Nhạc Lâm và Đường Gia Thành đang xem xét và quan tâm, anh lo lắng rằng Trần Sa Sa và những người hàng xóm của cô ấy sẽ nhìn thấy những bài đăng đó, phỏng đoán rằng cô ấy sẽ không thể chịu đựng được những gì dư luận mạng mang lại cho cô. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, muốn sống một cuộc sống bình dị.
Lúc này Trình Thiên Vũ gọi tới, Đường Thần liếc mắt nhìn về phía cửa: "Lý Hân?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5262-chuyen-xau-du-luan-that-dang-so.html.]
Lý Hân nhanh chóng đẩy cửa bước vào: "Đường Tổng?"
"Đưa phu nhân, chủ tịch đi nghỉ ngơi đi, pha cho phu nhân một chén trà khổ đinh, nhớ thêm một miếng gừng đỏ."
Tất nhiên, Nhạc Lâm và Đường Gia Thành biết rằng họ sẽ không bao giờ làm xấu mặt con trai của họ trong công ty, vì vậy họ đành phải để Lý Hân đưa ra ngoài.
Trình Thiên Vũ nói qua điện thoại: "Tôi đang ở lối ra của thang máy dành riêng cho chủ tịch ở bãi đậu xe ngầm của công ty anh. Anh đi xuống đi."
Đường Thần vội vàng rời khỏi văn phòng, Mạc Thành đi theo, Nhạc Lâm vừa định đứng dậy thì nhìn thấy, nhưng bị Đường Gia Thành ngăn lại, sau đó lo lắng ngồi xống.
Khi Đường Gia Thành rời công ty, ông ta nói với Lý Hân, ông ta cũng đã cân nhắc và xem xét rất lâu: "Lý Hân, cô đã đi theo Đường Thần mấy năm rồi. Từ khi mọi người tiếp quản công ty Mạt Uy cho đến bây giờ, đến bây giờ đã..."
“Bảy năm, Chủ tịch.” Lý Hân luôn nở một nụ cười tiêu chuẩn trên khuôn mặt.
Đường Gia Thành gật đầu: “Bảy năm, cũng không ngắn lắm.” Vừa dứt lời, Đường Gia Thành nhìn Lý Hân nói đầy ẩn ý: “Nếu con trai tôi cứ mê muội như vậy, vậy thì cô nói với con trai tôi nguyên văn là, nếu nó nhất quyết muốn tiếp tục với cô gái đó, thì hãy giao lại vị trí chủ tịch của Thịnh Đường, tất cả những thứ tài sản của nó liên quan đến Thịnh Đường cũng phải bàn giao lại hết, đưa người phụ nữ ra khỏi Hải Thành và đừng để tâm huyết của hàng ngàn con người ở Thịnh Đường ra đi vì nó."