Lo lắng Đường Thần sẽ nhìn ra tâm tư của cô, Trần Sa Sa ngước mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Đường Thần: "Bây giờ không phải đúng lúc sao! Anh nói xem?" Dứt lời, ly rượu của cô đụng một cái vào ly rượu của Đường Thần: "Ừm?"
Hai người qua lại uống cạn hai bình rượu nho, tửu lượng của Đường Thần thì không có gì phải sợ, còn tửu lượng của Trần Sa Sa quả thực quá bình thường, đã choáng váng đầu óc mơ hồ, muốn đi ngủ, thế nhưng nhìn thấy Đường Thần châm một điếu thuốc, liền đưa tay ra: "Em cũng muốn..."
Đường Thần ôm Trần Sa Sa ở trên đùi, nhìn gò má đỏ của cô: "Tiểu bạch thỏ, uống say rồi!"
Trần Sa Sa tiếp tục cướp điếu thuốc trên tay của Đường Thần: "Em không uống say, chỉ là choáng váng đầu mà thôi, đầu óc rất tỉnh táo đấy!"
"Vậy sao?" Đường Thần mạnh mẽ hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói thuốc, nhìn thấy Trần Sa Sa vẻ mặt muốn hút một chút như vậy: "Nếu vậy, em nói mình không say, vậy anh sẽ thử em, xem em rốt cuộc là đã say chưa nhé?"
Trần Sa Sa thực sự là muốn hút thuốc, giờ tay lên cướp đi điếu thuốc từ trong miệng của Đường Thần, đưa vào miệng mình mạnh mẽ hút một hơi, còn chưa kịp phả ra khói thuốc đã bị nghẹn rồi, ho khan liên tục.
Đường Thần sắt mặt biến đổi lớn, bắt đầu vuốt lưng của cô: "Miệng em là con mèo tham ăn sao? Sau này không được hút thuốc, con gái hút gì thuốc chứ, nhớ chưa?"
"Khụ khụ ~"
Trần Sa Sa tự mình vuốt vuốt ngực: "Đều là anh dụ dỗ em, người ta vốn là không hút thuốc chỉ là linh cảm khô cạn, khi không vẽ ra bản thảo hút một điếu mà thôi!"
Đường Thần véo véo vào mặt của Trần Sa Sa: "Được rồi, đừng làm ồn nữa, thu dọn rồi nghỉ ngơi sớm một chút, cơ thể còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Paul nói rồi, cần phải nghỉ ngơi nhiều, hửm?"
Trần Sa Sa gật đầu: "Ừm! Vậy, anh cũng về nghỉ sớm đi!"
Đường Thần cau mày lại, khóa cô ở trong ngực: "Sa Sa, tối nay anh không muốn về?"
Trần Sa Sa mặt mày buông xuống, bởi vì uống rượu vì thế mà gò má ửng đỏ, lúc này nhìn ở trong mắt của Đường Thần, con thỏ trắng nhỏ ngượng ngủng lại thêm mê người!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5242-uong-say-moi-thoi.html.]
Đường Thần cúi đầu hôn vào tóc của Trần Sa Sa: "Hửm? Em không nói, anh coi như là em đồng ý rồi nhé!"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa nắm tay thật chặt, rồi lại buông lỏng ra, cô không phải là kỳ quái hoặc là lạt mềm buộc chặt, cô chỉ là sợ!
Sợ cảm giác chênh vệnh có được rồi sau đó lại mất đi, loại cảm giác đó dày vò cô từng đêm dài, tuyệt vọng về sự chờ đợi của thời gian và không gian cũng không có hy vọng, cô sau này làm sao có thể vượt qua?
Anh từng nói, không có Trần Sa Sa, trái đất vẫn quay, nhưng Đường Thần không thể không có Trần Sa Sa!
Thực ra, Trần Sa Sa cũng như vậy, hôm nay từ sau khi bị Nhạc Lâm làm ầm ĩ, cô tưởng tượng vô số lần, nếu như sau này trong cuộc sống của cô không có người đàn ông này, vậy chắc sẽ dày vò sống không bằng chết!
Trần Sa Sa từ từ chắm mắt lại, hai tay ôm lấy eo của người đàn ông, mặt vùi vào n.g.ự.c của anh: "Đường Thần, anh... Không có em thực sự không được sao? Là thật sao?"
Đường Thần sững sờ, khom lưng, ôm ngang cô lên, một chân đạp cửa phòng ngủ ra, hai người đồng thời ngã trên chiếc giường ấm áp kia!
Đường Thần hai tay chống hai bên của Trần Sa Sa, bốn mắt đều là điểm nhỏ óng ánh, hình dáng của cả hai đều thu nhỏ lại trong đôi mắt lẫn nhau.
Trần Sa Sa bởi vì căng thẳng mà không ngừng run rẩy hàng lông mi dài và dày kia, trong lòng thấp thỏm!
Trong đầu của Đường Thần là câu trêu chọc của Paul: "Xem ra anh thật sự không được, cô gái kia vẫn còn..."
Đường Thần cả người cứng lại, vững vàng đè Trần Sa Sa ở dưới người, giọng nói cực kỳ khàn: "Thỏ trắng nhỏ, không cần quá căng thẳng!"
Một đêm mây mưa, cả phòng mờ ám, trên sàn đầy kiều diễm!