Đường Thần ngửi bàn ăn toàn mấy món đầy đủ sắc hương thường mấy nhà hay ăn: "Ừm! Rất thơm, thế nhưng từ ngày mai không được nấu cơm nữa, đợi sức khỏe hồi phục rồi lại nấu cho anh ăn nhé?"
Trần Sa Sa tắm xong đã thay một bộ quần áo ở nhà màu tím nhạt, đeo tạp dề, xoay chuyển mấy vòng: "Đều là bị thương ngoài da, sớm đã không sao rồi! Đúng rồi, mẹ anh bây giờ thế nào rồi? Không có chuyện lớn gì chứ."
Sáng sớm bà ta bỗng nhiên ngất xỉu, thực sự là dọa Trần Sa Sa sợ, lúc đầu lo lắng Đường Thần và Đường Gia Thành sẽ hiểu lầm là cô ấy giở trò quỷ gì đây!
Cũng may là có rất nhiều người làm chứng, thế nhưng Đường Thần đánh c.h.ế.t cũng sẽ không nghĩ là mẹ anh dũng mãnh sẽ bị một con thỏ trắng như Trần Sa Sa làm gì được, bà ta không bắt nạt cô ấy thì đã cảm ơn trời cảm ơn đất rồi!
Đường Thần từ phía sau vòng lấy ôm dáng người nhỏ bé gầy yếu của cô, cúi đầu, sượt qua vành tai của cô: "Bà ấy có thể có chuyện gì chứ, đoán chừng bị khi anh rời đi ném cho bà ấy môt quả b.o.m lúc này đầu óc chắc cũng đang choáng váng rồi đây! Ha Ha!"
"Quả bom? Bom gì chứ?" Trần Sa Sa quay đầu trừng mắt to lên.
Đường Thần cười hì hì, bàn tay lớn không trung thực đang tự do, đặt dưới bụng dưới phẳng lì của cô: "Anh nói với hai bọn họ, em ở đây có cháu trai của bọn họ rồi!" Giọng nói của Đường Thần càng ngày càng trầm: "Em nói xem đối với hai người bọn họ muốn bế cháu rồi có tính là một quả b.o.m hay không hả?"
Trần Sa Sa đáy lòng 'thình thịch' nhảy lên mấy cái: "Anh... anh làm sao có thể nói như vậy chứ! Có thể tùy ý nói đùa như vậy được sao?" Hôm nay suýt chút nữa bà lão bị tức c.h.ế.t rồi, nếu cô thực sự mang thai con của Đường Thần đoán không chừng thật sự sẽ chọc giận cho bà Đường tức hộc m.á.u ra.
Đường Thần bế Trần Sa Sa lên đặt ở trên bàn ăn, hai tay nâng mặt của cô lên, con mắt đen nhìn cặp mắt to của cô: "Sa Sa, như vậy có gì không tốt? Anh đã hơn ba mươi rồi, lẽ nào em không muốn sinh con với anh sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5232-loi-noi-doi-bi-choc-thung.html.]
Trần Sa Sa da mặt không dầy như vậy, cô cũng không thể buông thả được không, cô cần một quá trình, cho dù trong lòng thả lỏng, phóng túng hoàn toàn với chuyện tình cảm, cho dù cuối cùng như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cô ấy cũng không tiếc, hôm nay cô nghĩ thông suốt rồi, thế nhưng bị Đường Thần nghiêm túc như vậy nói ra, cô vẫn là mặt đỏ tim đập không có cách nào trấn định như thường!
Trần Sa Sa không hề phát ra một tiếng động âm thầm nuốt nước miếng một cái, không mở mắt ra: "Cái đó, thứ hai em phải đi làm rồi, chắc là có rất nhiều công việc đều rơi vào phần việc của em."
Đường Thần cúi đầu ở trên mắt của Trần Sa Sa hôn một cái, ép ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn vào mắt của anh: "Ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian rồi hãy đi làm, em không đi, công việc của em tự khắc có người làm thay."
Tốt nhất là như vậy, có người mau chóng tiếp nhận công việc của cô là tốt nhất, cô có thể không chút do dự mà rời đi, nếu không, Đường Thần cũng là vì dự án kia mà đập vào rất nhiều tiền, một dự án mới bất kể là phân đoạn nào xảy ra lỗ thủng đều không có cách nào bù đắp hậu quả.
"Như vậy à! Vậy cũng được." Nói như vậy, cô chỉ có thể tùy ý ngày nào đó đến công ty đi, xem có vấn đề khi chuyển giao hay không, đương nhiên, cô sẽ không để lộ dấu vết sau đó rời đi, tuyệt đối sẽ không để Đường Thần nhìn ra manh mối gì.
Tuy rằng, cô cũng rất tiếc nuối tình cảm vừa mới bắt đầu này, đây là giấc mơ tình yêu cô tha thiết nhiều năm nhưng lại không dám ước mong quá cao!
Thế nhưng phải bóp c.h.ế.t ở giai đoạn còn mong manh như vậy, cô thật sự không nỡ lòng nào!
Đường Thần rõ ràng cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng tư tưởng đang rời rạc, đương nhiên rồi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô có thể bình tĩnh đối diện với anh như vậy, Đường Thần cảm thấy đã rất làm khó cô rồi.
Mê Truyện Dịch