Vốn là Nhạc Lâm đang tức giận nghe thấy con trai nói như vậy càng tức giận hơn! Nhưng Đường Thần này vừa nãy nói cái gì cơ?
Cháu trai?
Nhạc Lâm từ trên giường bệnh ngồi dậy, phản ứng này, nằm trong dự liệu của Đường Thần. Còn Đường Gia Thành đang ngồi ở ghế sô pha đối diện đọc báo cũng bị lời của con trai làm cho kinh ngạc chậm rãi ngẩng đầu, vuốt mắt: "Đường Thần, con vừa nãy nói cái gì vậy?"
Đường Thần không ngờ lúc này nói một lời nói dối tạm thời lại thu hút sự tò mò của hai người, thế nhưng dù sao anh cũng chưa tới bước kia với cô ấy!
Mấu chốt chính là anh cũng muốn, thế nhưng Trần Sa Sa lần này bị thương nặng như vậy, anh đâu có làm được gì đâu!
Đường Thần cảm thấy lời nói dối này cũng có tác dụng, đúng không! Hai tay đút vào trong túi quần: "Không có gì, chính là ý ở mặt chữ, hai người nghỉ ngơi đi, có chuyện thì ấn máy gọi, y tá và nhân viên trực lập tức sẽ lới. Con đi đây!"
"Ai ai ai, con trai, con quay lại đây cho mẹ..."
Sau khi Đường Thần rời khỏi bệnh viện, Nhạc Lâm quả nhiên là người thông minh nếu không làm sao có thể ngồi được vào vị trí vợ của chủ tịch hội đồng quản trị của Thịnh Đường chứ? Hơn nữa tuổi đã lớn như vậy rồi, mà Đường Gia Thành còn rất thương rất chiều bà ta nữa!
Nhạc Lâm chính là một người phụ nữ thông minh!
Nhạc Lâm không tới mấy phút liền nghĩ tới ý tứ trong lời nói của con trai, liền gọi điện cho bác sĩ phụ trách của Trần Sa Sa, dò hỏi Trần Sa Sa có phải là mang thai rồi hay không?
Bác sĩ bên kia đương nhiên không biết gì rồi! Rõ mười mươi nói với bà Đường: "Hoàn toàn không có khả năng mang thai? Khoa sản phụ của chúng tôi đã kiểm tra cho cô Trần rồi, cô gái kia vẫn còn trong trắng, làm sao sẽ mang thai chứ? Bà có phải là nhầm lẫn cái gì rồi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5231-loi-noi-doi-bi-choc-thung.html.]
Sau khi cúp điện thoại của bác sĩ phụ trách, Đường Gia Thành nhìn Nhạc Lâm mặt đầy phiền muộn, tươi cười vui mừng hỏi: "Thật sự mang thai rồi sao?"
Nhạc Lâm mạnh mẽ trừng mắt Đường Gia Thành: "Mang thai cái đầu ông ý"
Nhạc Lâm tính toán nói với Đường Gia Thành: “Lão Đường, tôi thấy lần này con trai của ông hoàn toàn bị con tiểu yêu tinh kia mê hoặc rồi, chúng ta phải giải quyết nhanh chuyện này, cũng may, hai đứa bây giờ còn chưa phát sinh quan hệ thật sự, giải quyết cũng dễ hơn."
Đường Gia Thành không tin được hỏi: "Bà nói cái gì? Hia đứa không có quan hệ thực sự? Đây làm sao có chuyện đó?"
Một người đàn ông chỉ có đơn thuần ôm cô gái nói chuyện sao? Đánh c.h.ế.t Đường Gia Thành cũng sẽ không tin! Lẽ nào là con trai có vấn đề?
Nhạc Lâm trừng mắt Đường Gia Thành: "Ông đang nói cái c.h.ế.t tiệt gì vậy, con trai của chúng ta làm sao có vấn đề chứ. Cái đấy gọi là giữ mình trong sạch có được không, nó cũng không phải chưa từng có con, làm sao có thể có vấn đề, lẽ nào không cần mặt mũi giống như ông, quen biết người ta mới được một tuần đã muốn rồi..."
"Ha ha ha..."
Đường Gia Thành cười sang sảng một tiếng: "Đó còn không phải là vì tuổi trẻ nông nổi, mà bà lại quá hấp dẫn tôi..."
Thực ra Đường Gia Thành hôm nay sau khi gặp Trần Sa Sa, trong lòng ông ta vẫn là thương tiếc cho con trai mình, cô gái ngoan ngoãn như vậy, là đàn ông ai cũng sẽ thích, đáng tiếc, xuất thân thực sự là quá đỗi bình thường rồi.
Trần Sa Sa vốn là được Paul sắp xếp ngày hôm sau xem kết quả kiểm ra lại mới chính thức xuất viện, thế nhưng Nhạc Lâm lại làm ầm ĩ lên như vây, Trần Sa Sa đâu có dám tiếp tục ở nữa, liền trở về nhà ở mình thuê ở gần công ty.
Đường Thần sau khi từ vùng ngoại thành trở về đi thẳng đến nhà trọ của Trần Sa Sa, tối nay, Trần Sa Sa làm mấy món ăn mà Đường Thần thích ăn nhất, đều là những món khi sống ở khu bờ biển Hoàng Kim làm cho anh ăn.
Mê Truyện Dịch