Mạc Thành cẩn thận nói chuyện với bà Đường như vậy, đơn giản chính là giải vây cho Trần Sa Sa, Trần Sa Sa nhìn ra được.
Thế nhưng Nhạc Lâm hôm nay là có sự chuẩn bị mà đến, bà ta đâu có dễ nói chuyện như vậy có thể theo Mạc Thành rời khỏi phòng bệnh chứ!
Nhạc Lâm ghét bỏ lườm Trần Sa Sa, trong đầu phát cáu a!
Bệnh viện đãi ngộ cao cấp như vậy, con trai bà ta đúng thật là cam lòng bỏ tiền tiêu cho cô gái này.
Nhạc Lâm càng nghĩ càng tức, n.g.ự.c còn đang nghẹt lại đến luống cuống, con trai thực sự là bị quỷ làm cho mê muội tâm hồn rồi sao? Dĩ nhiên vì cô gái này phát điên điên cùng với hai đồ bỏ đi làm ầm lên như thế không thể dàn xếp, đây nếu không phải là Đường Thần và hai người anh trai làm ầm ĩ lên, Nhạc Lâm và Đường Gia Thành thực không biết xảy ra chuyện gì đây!
Nhạc Lâm đoán chừng là sáng sớm thực sự bị chọc tức rồi, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, buồn nôn, đột nhiên ngã xuống mặt đất...
"Bà chủ? Nhanh, người đâu, cấp cứu cho phu nhân..." Mạc Thành lo lắng gọi to lên, lập tức một đám người từ ngoài tràn vào trong.
Lần này đã dọa khiến Trần Sa Sa và Mạc Thành sợ hãi, cũng may, ở cửa còn đứng hai y tá vừa mới tới, nếu không phải vậy, Trần Sa Sa hôm nay tuyệt đối gây ra chuyện lớn rồi.
Nhà họ Đường, hôm nay nhận thầu cả bệnh viện Paul này.
Trần Sa Sa bên này hôm qua vừa mới nhận được thông báo, hôm nay là muốn chuẩn bị làm mấy xét nghiệm, kiểm tra trước ở bệnh viện xong sẽ xuất viện, thế nhưng bên đó Nhạc Lâm lại bị đưa vào phòng cấp cứu.
Một đoàn người nhìn chằm chằm vào ánh đèn của phòng cấp cứu, lo lắng chờ đợi.
Đường Thần bỗng nhiên ngửi thấy được mùi vị trên người của cô, bên cạnh, Trần Sa Sa đã mặc bộ quần áo nhàn nhã đội mũ đi ra, trong tay của cô còn bưng một cốc nước nóng, một tay khác cầm lấy áo khoác của Đường Thần.
Mê Truyện Dịch
Đường Thần nhíu mày: "Đi qua đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5222-tin-tuc-tot-chinh-la-hai-nguoi-co-chau-roi.html.]
Trần Sa Sa cong khóe môi lên: "Không sao rồi, đi nhiều một chút có lợi cho sự hồi phục." Dứt lời, cô ấy nhìn cửa phòng cấp cứu nói: "Mẹ anh không sao chứ!"
Đường Thần nhận lấy một cốc nước uống một ngụm to: "Không sao, bà ấy chính là tự chọc tức chính mình huyết áp tăng lên."
Đường Gia Thành sau khi nghe được cuộc hội thoại của Đường Thần và Trần Sa Sa, quay đầu lại liếc nhìn Đường Thần, sau đó ánh mắt rơi trên mặt của Trần Sa Sa, lúc này Đường Gia Thành lần đầu tiên nhìn thấy Trần Sa Sa trong truyền thuyết, ánh mắt cũng kinh ngạc giống như khi Nhạc Lâm nhìn thấy bộ mặt của cô ấy như vậy!
Cảm giác đầu tiên, chính là quá giống!
Quả thực rất giống Bạch Tuyết lúc còn trẻ, mà không chỉ giống, đôi mắt của Trần Sa Sa còn to tròn hơn cả của Bạch Tuyết, còn đẹp hơn!
Trần Sa Sa cảm giác Đường Gia Thành đang nhìn chính mình, liền khẽ gật đầu với Đường Gia Thành: "Xin chào Đường tiên sinh." Giọng nói của cô rất thấp thế nhưng không có tự ti và luống cuống như ở trước mặt Nhạc Lâm, mà lúc này Trần Sa Sa khi đối mặt với Đường Gia Thành, là không khiêm tốn cũng không hống hách!
Nhạc Lâm sau khi ra khỏi phòng cấp cứu ở bệnh viện Paul, đương nhiên là nằm ở viện mà Trần Sa Sa ở.
Khi Nhạc Lâm hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đã hơn tám giờ tối rồi, Đường Thần cố ý trêu đùa Nhạc Lâm: "Mẹ sáng sớm đã đến chửi đổng, con bị quỷ ám mới ném tiền cho cô ấy ở bệnh viện đãi ngộ cao cấp, lúc này mẹ lại như theo mong muốn rồi, cô ấy vừa xuất viện thì mẹ lại vào đây rồi."
Nhạc Lâm đương nhiên hiểu ý của con trai mình, Đường Thần này có thể nói chuyện với bà ta như vậy, rõ ràng là muốn cùng bà ta từ từ nói chuyện của Trần Sa Sa, thế nhưng Nhạc Lâm mới không muốn hiểu. Nói chung, bất luận thế nào cũng không được cho con trai ở cùng với một cô gái như vậy, cô gái nghèo khổ muốn cái gì không có cái đấy chỉ có tâm kế, không xứng làm con dâu của Nhạc Lâm bà ta.
Nhạc Lâm trở mình, quay lưng về phía con trai, giọng điệu sống dở c.h.ế.t dở: "Con mau đi nghỉ đi, ở đây không cần con chăm sóc."
Đường Thần bất đắc dĩ, bà già này, quyết không nói chuyện với anh? Người nào đó trong lòng nghĩ vậy liền đi ra.
"Được rồi. Thế nhưng con có một tin tốt nói cho mẹ, nói xong con phải về chăm sóc cho cháu của mẹ rồi."