Trần Sa Sa bởi vì Nhạc Lâm giơ tay lên mà nhắm hai mắt lại, đều đã chuẩn bị tốt nhận cái tát kia lại bị lời của Đường Thần làm cho kinh ngạc mở mắt ra, sắc mặt đã trắng càng thêm trắng hơn một chút.
Lúc này Trần Sa Sa không thể tin được mở to hai mắt ra, nhìn Đương Thần và Nhạc Lâm hung ác.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Con tiểu tiện nhân không biết trời cao đất rộng, đồ yêu tinh." Nhạc Lâm ánh mắt ghét bỏ trừng mắt nhìn Trần Sa Sa chửi ầm lên.
Đường Thần trực tiếp đẩy mẹ mình ra khỏi phòng bệnh: "Lê Minh, pha trà cho phu nhân."
Lê Minh một mực cung kính nói: "Dì ơi, cháu đi pha ấm trà buổi sáng cho dì uống, dì hẳn là đã uống qua trà do cháu pha cho ngài và lão tiên sinh!"
Nhạc Lâm mới không để mình bị quay vòng vòng đâu, bà ta trừng mắt nhìn Lê Minh, nở nụ cười, muốn thay con trai và con tiểu yêu tinh kia giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt bà ta sao hả?
Nhạc Lâm ấn lên điện thoại vài cái, trong chốc lát thời gian, Đường Gia Thành tiến vào giữa đám người, nhìn Lê Minh: "Bảo Đường Thần đi ra, tôi có chuyện quan trọng thương lượng với nó."
Đường Thần vừa ra khỏi phòng bệnh liền bị Đường Gia Thành mắng xối xả.
"Cả ngày không thấy bóng dáng con đâu, ở công ty cũng không tìm được con, khu nhà ở, biệt thự cũng không tìm thấy. Hóa ra là con trốn ở đây an dưỡng rồi hả? Hay là dưỡng già rồi? Hả? So với cha của con còn thảnh thơi hơn hả?"
Đường Thần bị Đường Gia Thành mời đi tới căn phòng bên cạnh nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5211-can-bao-nhieu-tien.html.]
Lúc rời đi, Đường Thần dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạc Thành, bảo anh ta chú ý trông chừng Nhạc Lâm, Mạc Thành trong lòng nhận lệnh gật đầu, biểu thị Đường Thần yên tâm là được.
Thế nhưng Nhạc Lâm là một người phụ nư khôn khéo cỡ nào, con trai và Mạc Thành mắt đi mày lại bà ta sớm đã nhìn thấy hết được rồi chứ!
Trần Sa Sa ở bên trong đơn giản rửa mặt thu dọn một chút, vẫn là muốn đi ra ngoài đối mặt. Mẹ của Đường Thần tìm đến tận cửa như này rồi, cô không phải không nghĩ tới, kể từ ngày quyết định ở bên cạnh anh liền biết sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng ngày này lại đến quá nhanh rồi, khiến Trần Sa Sa không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, quan trọng là Nhạc Lâm lại sáng sớm như vậy đã đến rồi!
Tuy rằng hai người nằm ở trên giường không hề làm gì, thế nhưng vẫn là bị Nhạc Lâm bắt lại chỉnh đốn, chuyện này làm sao nói qua được đây.
Trong phòng tiếp đón bên ngoài, Nhạc Lâm mạnh mẽ trừng mắt nhìn Mạc Thành: "Mạc Thành à, cậu cũng thật là. Đường Thần bị con tiểu hồ ly kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi, lẽ nào cậu cũng bị váng đầu rồi sao? Làm trợ lý thân cận của nó, cậu làm sao có thể không thường xuyên nhắc nhở nó chứ?"
Mê Truyện Dịch
Mạc Thành ra vẻ vô tội nằm không cũng trúng đạn, anh ta cũng muốn bảo Đường Thần đừng mê muội "tiểu hồ ly tinh", như vậy thì anh ta cũng không cần suy nghĩ quá nhiều rồi!
Thế nhưng, Mạc Thành đâu dám nói, chỉ là trong lòng méo mó vài câu mà thôi, trên mặt vẫn là cười làm lành với Nhạc Lâm: "Phu nhân, chuyện này, tôi không thể nhúng tay vào, bà cũng biết, tổng giám đốc Đường rất nhiều năm nay rất ít hay nói chính xác là gần như không thân thiết với người phụ nữ nào..."
Nhạc Lâm tức giận: "Cho nên? Cho nên tôi cũng nên vô điều kiện mà chấp nhận đúng không? Hoặc là đối với phụ nữ không có hứng thú, hoặc là hứng thú đối với phụ nữ đã có chồng, hiện tại càng thái quá rồi lại có hứng thú với một tiểu tiện nhân xuất thân bình dân? Đây là cỡ nào khác người mới có thể làm như vậy chứ? Tôi thực sự là hỏng tám đời mới sinh ra một đứa con không đáng tin như vậy."
Nhạc Lâm ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, Trần Sa Sa làm sao có thể ra ngoài đối mặt với bà ta nói chuyện đàng hoàng, nghĩ lại ánh mắt của bà già này vừa nãy khiến Trần Sa Sa sợ run lên cầm cập.
Nhưng mà, Trần Sa Sa cảm thấ bất luận như thế nào cũng phải đi ra ngoài, dù có như thế nào đi chăng nữa thi chung quy vẫn phải có một cái kết thúc.