Bởi vì cô ấy mở miệng nói ra, đôi môi mềm mại ngọt ngào cọ qua lại trên môi mỏng của anh, khiến cho người nào đó như bị điện giật một trận lửa nóng nháy mắt xẹt qua đại não.
Cố Bắc Thần gần như không thể kiềm chế được nhiều như vậy, anh hôn sâu hơn, đôi môi mỏng của anh hôn nhẹ lên môi và má cô, khàn giọng nói: "Em không cần về nhà với anh đâu, ở lại đây với bà mấy ngày. Có được không ...!"
An Noãn Noãn càng chắc chắn rằng suy đoán lúc nãy của mình là đúng. Theo lời kể ngắn gọn và súc tích trên đường về lúc nãy của Cố Bắc Thần thì mặc dù nhà họ Mục và Nhà họ Cố là bạn bè tâm giao, sinh tử có nhau, nhưng đã từng xảy ra mâu thuẫn, nhưng suy cho cùng là ở trong nhà họ Cố, thì nhà họ Mục vẫn quan trọng hơn An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn căng thẳng, khò khè thở hổn hển, liếc mắt nhìn ai đó rồi nhanh chóng hạ lông mày xuống: "Anh, là anh lo lắng em không thể chịu dựng được gia pháp nhà anh sao?"
Yết hầu của Cố Bắc Thần giật giật: "Thời gian gấp gáp, anh không có nhiều thời gian để đôi co bọn họ, trước mắt cần quay về làm rõ mọi chuyện đã, đừng lo lắng, thế lực nhà họ Cố sẽ không bị ảnh hưởng được đâu, hãy tin anh."
An Noãn Noãn giật giật lông mi vài cái: "Làm như vậy, bọn họ có thể cho rằng em là cố ý trốn tránh trách nhiệm không?"
Cố Bắc Thần kéo An Noãn Noãn vào lòng và xoa đầu cô: "Nha đầu ngốc, người nhà họ Cố dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ tin anh mà."
Nhà họ Mục đưa Mục Hiểu Hiểu đến nhà họ Cố để nói lý lẽ, cho nên hôm nay anh sẽ đưa ra một lý do làm họ không nói được gì nữa. Chẳng lẽ anh không biết rằng Mục Hiểu Hiểu là đang cố ý sao?
An Noãn Noãn cảm thấy mình thực sự vô dụng, vì sao mà cô lại đi đến đâu cũng tạo ra rắc rối lớn cho Cố Bắc Thần như vậy, nhưng thật sự là Mục Hiểu Hiểu rất đáng giận, lúc đó căn bản cô bị mất trí rồi. Đánh thì đã đánh rồi,bây giờ hối hận thì có ích gì.
Nâng mắt lên nhìn Cố Bắc Thần, nói trong bối rối: "Em có phải là rất, rất vô dụng không? Em đang gây rắc rối cho anh ... ooh ~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-521-rat-vo-dung.html.]
Cô bị Cố Bắc Thần giữ lấy gáy, anh cúi đầu bịt miệng cô lại, nhưng anh chỉ giữ môi lại như vậy cũng không tiến thêm nữa.
An Noãn Noãn lúc nãy thật sự không chịu nổi, lúc nào cũng bị anh ôm hôn, cô quay mặt đi đẩy n.g.ự.c anh: "Anh, anh không phải muốn trở về sao? Đi mau đi, muộn rồi, còn phải trở về quân đội đấy."
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Đừng lo lắng, vẫn còn kịp."
Cố Bắc Thần cảm thấy người trong tay đang lo lắng, có lẽ lo lắng là vì sợ bị bà ngoại bắt gặp phải! Anh chậm rãi buông cô ra, dùng chân dài đóng cửa lại, sau đó bế cô lên, hai người nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ của An Noãn Noãn, khẽ nhắm mắt lại: "Noãn Noãn, thả lỏng đi, anh chỉ nói vài câu rồi sẽ đi."
An Noãn Noãn lúc này mới thả lỏng người, cô thật sự không muốn phải căng thẳng cứ căng thẳng như vậy rất là mệt, nhưng cô lại không khỏi lo lắng khi bị anh ôm vào lòng.
An Noãn Noãn tránh sang một bên, bị Cố Bắc Thần ôm vào trong vòng tay, trầm giọng nói: "Nằm xuống, đừng nhúc nhích."
An Noãn Noãn “Ừhm~” một tiếng: “Vậy anh nói đi”
Cố Bắc Thần véo má An Noãn Noãn: " Trong thời gian này em đừng vội tìm việc. Nếu em đã có hứng thú với nghề thêu vậy thì cũng có thể ra ngoài tìm hiểu. Em có thể tự làm, cụ thể như thế nào anh không rõ. Nhưng anh thấy em rất có hứng thú với nó.. Điều đó có nghĩa là em có kiến thức nền tảng về nghệ thuật. anh nghĩ điều đó không có gì khó khăn cả. "
An Noãn Noãn cong cong khóe miệng: "Hóa ra mọi nhất cử nhất động của em đều không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của anh nha!"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần cong môi: " Cố phu nhân không phải là tôi rất quan tâm đến em sao?"