Cố Bắc Thần nhìn Dung Nguỵ nở cụ cười u ám, lưu manh, bị Dung Nguỵ cho một cái trừng mắt, người nào đó lúc này mới thu lại ý người sâu xa không có ý tốt kia nói: "Tôi tin rằng cậu có khả năng khiến cô ấy không thể chụp được Tiểu Mỹ, càng tin rằng tất cả những gì cậu nói là sự thật, tuy nhiên, hôm nay Triệu Tử Khanh lại xuất hiện ở đây, theo quan sát của tôi, tâm trạng của cô ấy vô cùng không bình thường, còn chuyện tại sao đột nhiên lại tới đây, đó là chuyện của hai người."
Sau khi Triệu Tử Khanh trở về thành phố việc đầu tiên là đến bệnh viện thăm Trần Sa Sa, nhận thấy cô đang hồi phục khá tốt tốt, đặc biệt vết thương ngoài da ở mặt, tay và chân cơ bản đã bắt đầu đóng vảy, cũng không quấn băng gạc, như vậy độ thoáng khí rất tốt, việc phục hồi sẽ nhanh hơn.
Triệu Tử Khanh không có bất kì tinh thần gì nữa, nhưng cũng không có cảm xúc tiêu cực nào, tràn đầy năng lượng tích cực này luôn là phong cách của Triệu Tử Khanh, cho nên, Trần Sa Sa cũng không nhìn ra được bất kì manh mối nào.
Chỉ là, vào buổi chiều, Triệu Tử Khanh nói rằng cô ấy có việc gấp cần quay về, không thể ở cùng Trần Sa Sa, đương nhiên Trần Sa Sa không thể giữ cô ấy lại được, dù sao đều có việc riêng cần làm.
Khi Triệu Tử Khanh thu xếp đồ đạc rời đi, vẫn chưa thấy Đường Thần đến, cô ấy hỏi Trần Sa Sa: "Tại sao Đường Thần vẫn chưa đến thăm cậu? Hôm qua thấy hai người vẫn rất tốt mà, thân mật lắm nha!"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa đỏ mặt, lộn xộn nói: "Cậu có thể nào đừng nói thẳng ra như vậy được không hả! Cái gì mà rất thân mật chứ ~"
Triệu Tử Khanh lại có phần xúc động nói: "Đều là người lớn cả rồi, xấu hổ cái gì chứ, mình đều nhìn thấy hết rồi được chưa!"
“A ~ Cậu không, không phải có việc gấp à? Sao vẫn chưa đi?” Trần Sa Sa trực tiếp đuổi người.
Triệu Tử Khanh trừng mắt nhìn Trần Sa Sa: "Cậu như thế này thật sự sẽ đánh mất mình đấy, Trần Sa Sa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5201-vi-khach-khong-moi-ma-den.html.]
Trần Sa Sa khẽ cau mày: "Này? Tử Khanh, sao hôm nay mình thấy cậu rất kỳ lạ? Tối hôm qua thực sự không đi trêu chọc bất kỳ anh chàng đẹp trai nào sao! Ví dụ, Mạc Thành?"
Triệu Tử Khanh chóp mũi chua xót, cổ họng chua xót khó chịu, nhìn Trần Sa Sa đang kinh ngạc: "Sa Sa, thích một người rốt cuộc là như thế nào?"
Trần Sa Sa mạnh mẽ chớp chớp mắt: "Cậu đây lại đang nghĩ cái quái gì vậy? Sao lúc nào cũng nhảy vấn đề nhanh thế, mình không theo kịp nhịp điệu của cậu đây này."
"Không có gì, chỉ là mình đột nhiên muốn tìm một người để kết hôn, không phải nghe nói rằng, cách tốt nhất để từ bỏ một đoạn tình cảm là tìm một người để nói đến chuyện yêu đương sao, vậy, nếu như, yêu thầm một ai đó thì sao? Có phải nên trực tiếp tìm một người để kết hôn là không phải yêu thầm nữa không?" Sau khi Triệu Tử Khanh nó xong mới xấu hổ ho khan, xua tay: "Đừng nói với người khác rằng mình đã hỏi cậu một câu vô liêm sỉ như vậy! Nếu không mình tuyệt giao với cậu."
Nhưng vòng cung phản xạ Trần Sa Sa này vẫn luôn dài như vậy! Cho nên khi hỏi cô, Triệu Tử Khanh cũng không có ý định nghe cô nói về kinh nghiệm đã trải qua, chỉ là nói chuyện với cô mới không cảm thấy mệt mỏi, giống như trút được lửa giận trong lòng.
Triệu Tử Khanh căn bản không mong chờ Trần Sa Sa có thể cho cô một đáp án gì, loại phương thức chữa lành cảm xúc này vẫn nên dựa vào bản thân thì đáng tin hơn!
Triệu Tử Khanh sau khi rời khỏi bệnh viện Paul thực sự hoàn toàn biến mất một đoạn thời gian, cô ấy chính là như thế này, vì vậy mọi người đều đã quen với cuộc sống phóng khoáng của cô ấy!
Động một tí nói đi du lịch là đi, còn có ai có thể tự do tự tại hơn Triệu Tử Khanh cô ấy!
Nhưng có mùi vị gì, chỉ có trong lòng Triệu Tử Khanh mới hiểu rõ, trước khi gặp người đó, Triệu Tử Khanh thừa nhận cô ấy quả thực rất phóng khoáng, nhưng từ sau khi quen biết người đó, Triệu Tử Khanh phóng khoáng đều là chứng tỏ, trong lòng so với nếm phải mùi thất bại thậm chí còn khổ hơn, chỉ là loại đau khổ tìm kiếm lại bản thân ai có thể hiểu chứ!