Không lẽ, bọn họ vẫn đang ngủ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Tử Khanh không tốt, nếu như người đó thật sự là anh ấy, vậy thì, có phải đang ngủ với mỹ nhân ngư đó sao?
Cô ấy thật muốn khóc một cách khó hiểu, trong đầu cô ấy đây là đang nảy ra cảnh tượng gì vậy trời?
Mở túi xách, lấy ra một hộp t.h.u.ố.c lá ‘Bạch Sa Yên’, lấy ra một điếu, châm lửa, liền cứ như vậy ngơ ngác chạm nhẹ từng vòng khói, vô tình nhình thấy ba mẩu tàn thuốc nằm trong gạt tàn trên bàn nghỉ ngơi bên cạnh.
Đột nhiên, trước mặt có một bóng đen, Triệu Tử Khanh lúc này mới nhướng mắt, khi đó đang trong quá trình hút thuốc, đầu óc cô ấy trống rỗng, luôn cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như thế này, người ta căn bản là không thích cô ấy, không quan tâm cô ấy, nhưng bản thân cô ấy nhất định phải tự hành hạ cho đến c.h.ế.t như này sao, có đôi khi, Triệu Tử Khanh sẽ tự hỏi, có phải mình đang mắc phải bệnh rối loạn tâm thần không?
Có nên đi khám ở khoa tâm thần không? Ý tưởng này, vào thời điểm này vô cùng mãnh liệt.
Người quản lý nhìn thấy đầu ngón tay Triệu Tử Khanh có điếu thuốc, trên mặt có vài giọt nước mắt, liền ân cần hỏi: "Thưa bà, bà có sao không?"
Triệu Tử Khanh cảm thấy xấu hổ, giơ tay lau mặt, đưa tàn thuốc trong tay gạt vào tàn thuốc, lắc đầu: "Không sao, cám ơn cô, phiền phức cho cô rồi, tôi sẽ rời khỏi đây. Cám ơn!"
Khi Triệu Tử Khanh đứng dậy rời đi đã khẽ gật đầu với người quản lý!
Toàn bộ quá trình hút thuốc của Triệu Tử Khanh đều được hai người trên lầu quan sát, vị trí của cô ấy lại vừa vặn đối diện với hai vị nam thần, quá trình mỹ nữ hút thuốc bị quan sát không có gì che chắn, phát sóng trực tiếp trông thật u ám đau buồn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5192-rot-cuoc-anh-co-muon-nguoi-phu-nu-do-khong.html.]
Điều này dẫn đến, đầu óc của Dung Nguỵ hiển nhiên không thể vào trạng thái làm việc, anh ta vô cùng bực mình đi đi lại lại trong phòng, dùng đầu ngón tay hút t.h.u.ố.c lá từng điếu một, Cố Bắc Thần nhìn cũng thấy khó chịu!
"Cộp" Cố Bắc Thần đóng máy tính trước mặt, đôi chân bắt chéo: "Cậu nói thật xem nào, rốt cuộc có muốn người phụ nữ kia không? Không muốn thì nói một câu, tôi sẽ kêu Noãn Noãn tìm một người đàn ông đáng tin cậy để giải quyết, tránh phải không cưới được người ta còn mang tiếng quân nhân chúng ta làm lỡ thời gian các cô gái, điều này chẳng phải khẳng định danh tiếng tra nam của quân nhân chúng ta sao!”
Dung Nguỵ hít một hơi thuốc rồi chậm rãi phun ra, túm lấy mái tóc ngắn, cáu kỉnh không bắt được một sợi tóc: "Trước giờ tôi chưa hề nói rằng muốn người phụ nữ kia."
Cố Bắc Thần không hài lòng nói: "Vậy nhìn thấy cô ấy, cậu buồn bực cái rắm gì? Đây rốt cuộc có muốn lên kế hoạch làm việc không đây? Bỏ ra chi phí cao như vậy, cậu cho rằng số tiền ở trên đưa là từ trên trời rơi xuống cho hai người chúng ta ở đây làm hỏng đấy à!"
"..." Dung Nguỵ lúc này cũng sững sờ, không nói nên lời.
Cố Bắc Thần vỗ bàn trước mặt: "Nói đi, cậu rốt cuộc là làm cái trò gì vậy? Triệu Tử Khanh vô duyên vô cớ lại theo tới đây sao? Cậu đừng hòng lừa tôi, nếu tôi mà dễ dàng bị lừa bởi cậu, vậy không phải là Cố Bắc Thần rồi.”
Dung Nguỵ hung hăng đập tàn thuốc trong tay: "Tối hôm qua, người phụ nữ kia chạy lung tung, không biết vì sao lại vào sân này, suýt chút nữa đã chụp được ảnh Tiểu Mỹ, bị tôi lôi ra ngoài, nhưng tôi đảm bảo không bị cô ấy phát hiện, nhưng tại sao hôm nay lại chạy tới đây?”
Dung Nguỵ biết mình không thể nói dối Cố Bắc Thần, liền kể về chuyện xảy ra tối hôm qua, Cố Bắc Thần nhíu mày: "Cậu chắc chắn 100% là cô ấy không phát hiện ra cậu không? Không nhìn rõ mặt Tiểu Mỹ chứ?"
"Chắc chắn là không, nhưng hôm nay cô ấy xuất hiện, tôi thật sự là ngoài ý muốn!"
Mê Truyện Dịch