Bốn cánh cửa gỗ lầu một của biệt thự, liền “cót két” một tiếng từ bên trong đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục bước đến, chỉ cần nhìn bảng tên là biết cô ta là quản lý sân này.
“Thưa phu nhân, bà đang tìm người sao?” Người quản lý hỏi Triệu Tử Khanh.
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh nhìn người phụ nữ chuyên nghiệp trước mặt: "Xin chào, người sống ở đây, là..."
"Xin lỗi thưa bà, chúng tôi ở đây là khu biệt thự riêng biệt của khách sạn, nếu bà làm phiền khách của chúng tôi, bà sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, Xin mời bà rời đi!" Người quản lý từ đầu đến cuối đều chuyên nghiệp nở nụ cười, dùng tay làm động tác mời, yêu cầu Triệu Tử Khanh nhanh chóng rời sân.
Triệu Tử Khanh mạnh mẽ chớp chớp mắt: "Có lẽ cô hiểu lầm rồi, tôi không muốn làm phiền khách hàng của cô, tôi, tôi là một nhà văn nghiệp dư, muốn tìm chút cảm hứng ở đây, không nói chuyện, không chụp ảnh, chỉ ngồi đây ngắm nhìn phong cảnh, có thể không? Chỉ một lúc thôi."
Người quản lý nhìn Triệu Tử Khanh nghi ngờ: "Thưa bà, bà là khách của khách sạn chúng tôi sao?"
"Đúng vậy! Nếu không tại sao sáng sớm tôi lại ở đây được! Tôi là nhân viên của công ty tổ chức buổi trình diễn thời trang trong khách sạn của cô, vừa nãy sau khi dùng xong bữa sáng với ông chủ của các cô liền đi dạo đến nơi này, cho nên, tôi không lừa dối cô, cô xem…....."
Quản lý hơi do dự: "Vậy được rồi! Dù sao cũng không được vào bể bơi, không được tới gần biệt thự, chỉ ở bên ngoài thôi. Cho bà thời gian là mười lăm phút, đừng cố thử làm chuyện gì cả, không cho phép chụp ảnh, chúng tôi có hơn 10 máy giám sát ghi hình trong sân này, được không?"
"Được rồi, không chụp không chụp, cũng không gây phiền phức cho công việc của cô đâu, cô cứ yên tâm đi, tôi cũng là người làm công cho người khác, hiểu cả mà!"
Cố Bắc Thần mỉm cười nhìn một màn nói chuyện của Triệu Tử Khanh và người quản lí, mặc dù không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết đại khái của Cố Bắc Thần với Triệu Tử Khanh mà nói, người phụ nữ này chắc chắn lại lừa gạt quản lí rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5191-rot-cuoc-anh-co-muon-nguoi-phu-nu-do-khong.html.]
Mà người nào đó lại quan sát bên cạnh, Cố Bắc Thần cười hỏi: "Dung Nguỵ, cậu đoán xem Triệu Tử Khanh đang nói gì với người quản lý kia?"
Dung Nguỵ nhíu chặt lông mày: "Gọi cho quản lý đang trực ở tầng một, yêu cầu họ đưa người đi, làm sao một nơi riêng tư như vậy lại có thể để một người lạ đi vào, lại còn nán lại ở đây? Tôi nghĩ người quản lý này cũng nên sa thải rồi."
"Tạm thời không cần đâu, dù sao cô ấy dưới mắt hai người chúng ta cũng không thể làm ra chuyện quỷ quái gì được, để cô ấy tự do đi lại, xem xem cô ấy định làm gì?" Nói xong, Cố Bắc Thần đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn?
Nguời nào đó nhìn Dung Nguỵ: "Dung Nguỵ, thành thật khai báo, rốt cuộc là chuyện gì?"
Dung Nguỵ nhướng mày, vẻ mặt lờ mờ nói: "Chuyện gì là chuyện gì? Tại sao cậu luôn không hiểu ra sao vậy hả? Rốt cuộc có thể chân thành hợp tác không?"
Cố Bắc Thần nheo mắt, nở nụ cười khó hiểu: "Cậu và tôi nói chuyện căn bản không cần phải phức tạp như vậy, trong lòng cậu biết rõ tôi đang nói gì mà."
Dung Nguỵ âm thầm thở dài, liếc mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong sân, thật sự đánh giá thấp lá gan của người phụ nữ này rồi, cô ấy vậy mà còn dám tới đây.
Triệu Tử Khanh đi vòng quanh bể bơi nhìn bốn phía xung quanh, trong tâm trí chỉ toàn là bóng lưng của người phụ nữ xinh đẹp dưới ánh đèn mờ, giọng nói và mùi vị hơi thở phát ra của người đàn ông….
Buổi sáng Triệu Tử Khanh xuống lầu ăn sáng chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ, trong đó có thẻ phòng và điện thoại di động, còn có một hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa, cô bóp chặt chiếc điện thoại di động trong túi xách, hay là quên đi, ngộ nhỡ lấy ra, người khác lại cho rằng cô ấy muốn chụp ảnh là bị đuổi ra ngoài ngay là không thoả đáng đâu.
Triệu Tử Khanh dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế tắm biển dưới gốc cây dừa, trong sân vắng lặng không một bóng người, nhưng theo lời của vị quản lý kia mà nói, trong biệt thự này cũng có người, đúng không!