Mọi người đi ngang qua Triệu Tử Khanh đều nhìn cô như người điên vậy, mà sự chú ý của Triệu Tử Khanh hoàn toàn không nằm trên những ánh mắt đang nhìn cô ấy, mà là đang tự hỏi người vừa rồi rốt cuộc là ai?
Cảm giác thế này, giống như người đó đều vì muốn tốt cho cô ấy thôi!
Vì điều này, Triệu Tử Khanh cũng quên mất nghe ngóng người ta xem hội trường khách sạn tổ chức cho phục sức “Tường Vi Trắng” đêm nay ở đâu.
Một người phụ nữ nào đó chỉ lắc đầu ngao ngán vẫn luôn nghĩ về hơi thở và giọng nói quen thuộc đó, không ngừng nghĩ đến một người, lại tiếp tục phủ nhận, làm sao có thể?
Không lẽ bản thân mỗi ngày phải làm khối lượng công việc dày đặc, số má, suy nghĩ, viết lách điên cuồng, khi thật sự cảm hứng cạn kiệt liền đeo túi lớn túi nhỏ đi chụp ảnh, cố gắng hết sức để bản thân bận rộn muốn chết, không cho phép nghĩ đến người đó, nhưng làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây?
Ừm! Chắc chắn là do bản thân bị ma ám rồi, hoặc là cô ấy bị tẩu hoả nhập ma rồi mới cảm thấy ai cũng có thể là người đó.
Triệu Tử Khanh bước tới lối vào quầy lễ tân với vẻ mặt vô tri vô giác, liền bị ai đó chặn lại, cô ấy mới ngẩng đầu, lối ra vào vậy mà có kiểm tra, có rất nhiều người mặc đồ đen đang đứng, mỗi người đều nhìn cô ấy giống như sinh vật lạ, biểm cảm giống như Triệu Tử Khanh là một người nhàn rỗi định đục nước béo cò vậy.
May mắn thay, những vệ sĩ áo đen được bồi dưỡng rất chuyên nghiệp, mặc dù trên mặt họ không biểu cảm nhưng lời nói cũng coi như là lịch sự!
"Thưa cô, vui lòng cho tôi xem thư mời, cảm ơn sự hợp tác của cô!"
Triệu Tử Khanh lúc này mới c.h.ế.t lặng nhìn một đám vệ sĩ mặc áo đen, trong chốc lát liền lắc đầu, chính là muốn nói cô ấy đang đi tìm Đường Thần, một người phụ nữ nào đó trong trong lòng vẫn thông minh, cảm thấy ở nơi như thế này có thể sẽ có phóng viên, nếu như có phóng viên, vậy thì nếu cô ấy ở đại sảnh nói ra một cậu đang tìm Đường Thần, vậy ngày mai có phải cô ấy sẽ trở thành chủ đề chính trên các diễn đàn rồi không chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5172-nhin-thay-thu-khong-nen-thay.html.]
Mấu chốt là các nữ khách mời tại buổi tiệc đều mặc váy dạ hội, cho nên Triệu Tử Khanh vội vàng cúi đầu nhìn xuống bản thân, ôi mẹ ơi, vẫn nên quên đi! Đừng gây thêm phiền phức cho Đường tổng nữa, có lẽ mầy ngày này vì chuyện của Trần Sa Sa, người nào đó đã phiền muốn c.h.ế.t rồi, cô ấy nên tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ thôi!
Nhưng câu hỏi đặt ra là, cô ngủ ở đâu?
Triệu Tử Khanh cố ý làm điệu cười thoải mái, xua tay: "A! Xin lỗi, làm sao đây, tôi đi nhầm chỗ mất rồi."
Vài người mặc đồ đen nhìn chằm chằm Triệu Tử Khanh ‘thần kinh thất thường’ như một sinh vật kì lạ.
Mê Truyện Dịch
Một người đàn ông đeo Bluetooth nháy mắt với hai người đàn ông phía sau: "Theo dõi người phụ nữ lén lén lút lút đó, cảm thấy cô ta đang có âm mưu gì đó. Đêm nay, thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót."
"Vâng, sếp."
Triệu Tử Khanh tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống nghỉ ngơi, hiện tại tận đáy lòng đang rối bời, làm gì còn tâm trạng chụp ảnh, cất máy ảnh vào ba lô, nghĩ đến nghĩ lui vẫn nên gọi điện cho Trần Sa Sa hỏi số điện thoại của Đường Thần vậy! Hoặc hỏi số điện thoại của cái gì mà trợ lí toàn năng của Đường Thần cũng được, nếu không, đêm nay cô ấy sẽ phải đi lang thang ngoài khách sạn suốt cả đêm mất, và cô ấy không thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bị bảo an của khách sạn bắt lại như một 'kẻ lang thang đầy khả nghi.'
Trên thực tế, Triệu Tử Khanh đã bị bảo an của khách sạn và cơ quan an ninh cấp cao nhắm đến, nhưng cô ấy vẫn không hề hay biết.
Sau khi Trần Sa Sa nghe Triệu Tử Khanh khổ tâm nói, muốn cười haha thật lớn, nhưng cô vừa ăn nên vẫn là nhịn xuống, lỡ cười rồi nôn ra thì sao!
Nghĩ rằng Đường Thần trong buổi tiệc chắc chắn sẽ rất bận, liền trực tiếp gọi cho Mạc Thành, thuận tiện nhắc nhở: "Triệu Tử Khanh, tối nay nếu cậu có lời gì tốt nhất nên nói cho Mạc Thành... Hehe, cậu hiểu chưa! Hi hi ~"