Đường Thần ôm mặt Trần Sa Sa, đầu ngón tay run lên, đột nhiên lại siết chặt, nhưng toàn bộ sắc mặt trở nên cứng ngắc, ánh mắt hai người cứ vậy đối diện nhau.
Bỗng nhiên, Đường Thần cúi đầu, trán chạm vào trán của cô, đôi môi mỏng in trên chóp mũi xinh xắn, thở ra một hơi ấm áp: "Về sau sẽ không!"
Trần Sa Sa cũng không vì những lời này của anh mà cảm động hay khấn khích nữa, nhưng đôi mi mảnh mai càng run lên mạnh mẽ, trong lòng cô hiểu rõ, cô cũng tin rằng, hai người cũng coi như là đã trải qua rất nhiều khúc khuỷu thậm chí lần nào cô cũng bị hãm hại một cách vô tội, đều có liên quan đến Đường Thần, nhưng từ tận đáy lòng cô tại sao không thể hận anh được, cũng không thể tức giận được ngược lại mỗi lần đến giây phút sinh tử, trong lòng chỉ cần nghĩ đến anh thì điều gì cũng không còn sợ nữa!
Cuối cùng cảm thấy khi đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, vẫn muốn nhìn lại khuôn mặt đó, bất kể Trần Sa Sa cô có xuất thân là gì, người kia đều chưa bao giờ thực sự buông tay bỏ rơi cô!
Đặc biệt là lần này, nếu trong lòng người kia không có nỗi bận tâm, nếu còn không phải bởi vì từ tận đáy lòng có phần không cam tâm, phần đó từ đầu đến cuối đều không dám nói ra, cũng không dám đối mặt thừa nhận, vậy thì có đến 10 Trần Sa Sa có lẽ đã bị giày vò, hoặc tự tử rồi!
Đôi khi, Trần Sa Sa nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà trên đầu và nghĩ, vào thời điểm đó, bản thân đối mặt với bao nhiêu tên đại ca và những tên xã hội đen độc ác, cô vậy mà có đủ sức mạnh và dũng khí để cầm một thanh sắt dài, cầm một cái chai vỡ trong tay và đánh nhau!
Đều là vì trong tâm trí và trong mắt chỉ có người đó, ánh mắt đã từng ấm áp, giọng nói dễ nghe, trên sân trường đầy ánh nắng tươi đẹp, nhìn cô: "Bạn học, tôi giúp bạn chuyển ..."
Cũng có khi làm việc dưới trướng của anh, câu mà nghe anh nói nhiều nhất là: "Trần Sa Sa, sao em lại ngốc thế hả?"
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5162-dung-giua-ranh-gioi-sinh-tu-tinh-yeu-that-than-ky.html.]
Ranh giới giữa sống và chết, ngưỡng cửa của địa ngục và thiên đường, trong đầu toàn bộ đều ù ù vang lên đủ loại âm thanh của anh ấy!
Mê Truyện Dịch
May mắn thay, cô không có buông tha nỗi chấp niệm đó, cuối cùng anh cũng đạp màn trời đêm kia tới trước hừng đông mà tiến đến....
Nước mắt của Trần Sa Sa không ngừng chảy dài trên má của hai người, lúc này cô hoàn toàn khóc lớn khóc ra hết nỗi oan ức và sợ hãi!
Vết thương trên tay phải của cô là nghiêm trọng nhất, trước mắt vết khâu không thể động đậy được, cô chỉ đành phải dùng tay trái đang quấn băng gạc, đặt lên cổ Đường Thần, lúng túng đáp lại nụ hôn dịu dàng của anh!
Đột nhiên, Trần Sa Sa cắn vào môi Đường Thần, nhưng không cắn đau anh, mùi hương hơi thở gấp gáp, đôi mắt to, giọt lệ trong veo đọng trên hàng mi dài, sự chuyển động đặc biệt này khiến anh càng thêm thương tiếc!
"Em không cần sau này, cũng không muốn anh vì một lời hứa cho sau này mà phải gánh vác quá nhiều, chỉ cần như bây giờ là tốt rồi, chỉ cần hiện tại mỗi một lời nói, mỗi một hành động của anh là thật là em vui rồi, ngộ nhỡ thật sự sau này có chuyện gì không như mong đợi, em cũng không oán không trách! Bởi vì, thật sự có yêu, vậy là đủ rồi!"
Trái tim Đường Thần nhấp nhô càng lúc càng mạnh, đôi mắt đỏ tươi càng thêm đỏ thẫm, cẩn thận ôm chặt cô vào trong lồng ngực!
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát, một lát thôi, rồi anh sẽ đến bữa tiệc, đưa bạn của em đi, xong việc anh sẽ ngâm mình trong nước nóng rồi nghỉ ngơi thật tốt, được không!"