Những người khác vừa thấy liền triệt để há hốc mồm, người đàn ông khác hét lớn rồi trói chặt Trần Sa Sa lại, kêu những người khác đi cứu ông chủ, đáng tiếc, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của đám người kia, trong mắt của Cẩm Phong và Đường Thần, bọn họ chính là một đám binh tôm tướng tép không thể lên được mặt bàn.
Đường Thần ném khẩu s.ú.n.g cho Cẩm Phong, đi xuống khỏi xe, cởi áo khoác trên người xuống ném lên người của Trần Sa Sa, dùng một cước đá văng tên đàn ông đang khống chế Trần Sa Sa, một cước đó của Đường Thần vừa vặn đá trúng đũng quần của tên đàn ông kia, tên đó trực tiếp ngã xuống đất, ôm lấy đũng quần lăn qua lăn lại gào khóc.
Một đám đàn ông đeo kính râm màu đen bước xuống xe, khống chế hết đám người kia, một người cũng không thể trốn.
Đường Thần bế Trần Sa Sa lên, người này lại lần nữa xỉu trong n.g.ự.c anh, lần này là thật sự sợ hãi, còn chảy m.á.u quá nhiều nên dẫn đến hôn mê...
"Tam thiếu, những thứ tạp chủng này nên giải quyết thế nào?" Cảm Phong nhìn vẻ mặt tràn đầy sát khí của Đường Thần hỏi.
Đường Thần bế Trần Sa Sa lên xe: "Mặt nạ và mấy tên binh tôm tướng tép kia, chỉ giữ lại một người sống, còn những kẻ khác, g.i.ế.c hết không tha."
Lúc này Cố Bắc Thần đã nhận được tin tức của Đường Thần bên này, nhưng quan trọng là người của anh còn phát hiện ra manh mối khác.
Mê Truyện Dịch
Đường Thần ôm Trần Sa Sa, cứng nhắc ngồi ở băng ghế sau, nói qua tai nghe với Cố Bắc Thần: "Nhanh chóng sắp xếp cho tôi vài quân y đáng tin cậy, lái xe theo hướng của tôi, nhanh lên."
Trong xe áp lực đến nỗi từng người đều không dám hô hấp bình thường, đặc biệt là tài xế và Mạc Thành, hôm nay ba người ở bệnh viện kia đoán chừng cũng không yên ổn nổi rồi!
Mạc Thành cũng không cứu được đội trưởng vệ sĩ Lê Minh, phải để anh ta tự cầu phúc rồi! Cũng may, nơi này là do Lê Minh điều hướng và tìm kiếm trên máy tính ra đầu tiên, không biết có bù đắp nổi hay không?
Tất cả các cuộc điện thoại kế tiếp đều do Mạc Thành trả lời, mà Đường Thần thì vẫn luôn ôm Trần Sa Sa đang bất tỉnh, vỗ vỗ mặt cô: "Sa Sa...! Tỉnh tỉnh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5131-co-ay-van-la-mot.html.]
Chiếc áo có hoa tường vi màu trắng hoàn toàn là do người phụ nữ trong n.g.ự.c tự thiết kế và cắt may cho anh, thật sự là được làm hoàn toàn bằng tay, trên toàn thế giới chỉ có một chiếc áo sơ mi độc nhất vô nhị này, giờ phút này nó lại bị m.á.u của cô nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình!
Trình Thiên Vũ ở chung với đội ngũ của Cố Bắc Thần, nghe Cố Bắc Thần nói xong, mọi người liền biết Đường Thần và Cẩm Phong đã tìm được người rồi, chẳng qua là nghe nói đã xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Lúc điện thoại Trình Thiên Vũ gọi đến thì người nghe máy là Mạc Thành.
Mạc Thành biết giờ phút này Đường Thần chính là một quả bom, một khi đụng vào thì sẽ khiến người và xe đều hỏng bét, dù sao thì cũng đã đi theo anh nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên sẽ vô cũng hiểu rõ anh, bình thường nhìn Đường Thần có vẻ là người vô hại, ở tình huống bình thường thì không giày xéo ai, nhưng một khi chạm vào điểm mấu chốt của anh, thì chỉ có một chữ, chết.
Cố Bắc Thần sắp xếp xe cấp cứu của quân khu đến đón Trần Sa Sa ở nửa đường, hỏi Đường Thần, đi nơi nào.
Cách Đường Thần sắp xếp lại khiến cho Mạc Thành kinh ngạc, nhưng trong giây tiếp theo thì anh ta vẫn không nói gì.
Trên xe cấp cứu, bác sĩ y tá xử lý miệng vết thương cho Trần Sa Sa, sau khi xử lý xong vài vết thương, bác sĩ phụ trách nhìn Đường Thần: "Tam thiếu, hay là chúng ta đến bệnh viện đi! Để kiểm tra thử xem có nên truyền m.á.u hay không, tôi thấy cô ấy chảy m.á.u không ít đâu."
Trình Thiên Vũ ở trong điện thoại kêu to, nếu như Đường Thần lo lắng thì hãy đưa người đến bệnh viện tư nhân của Paul đi, chỗ đó rất kín đáo và hoàn cảnh cũng khá tốt.
Hiện tại ai cũng không dám nhắc đến sàn diễn thời trang lúc chạng vạng nữa.
Đường Thần giữ chặt Trần Sa Sa trong ngực, bác sĩ nhìn hai mắt đằng đằng sát khi kia xong cũng không biết nên nói gì, chỉ xử lý thật tốt miệng vết thương.