Nhưng mà mặc kệ Trần Sa Sa có kêu to thế nào, thì một tiếng động đáp lại cũng đều không có, ngoại trừ con chuột chạy tới chạy lui dưới lòng bàn chân, khiến cô sợ tới mức muốn nôn mửa.
Mượn ánh sáng bên ngoài, Trần Sa Sa tìm tòi khắp phòng, nhìn xem có thứ gì có thể giúp cô cỏi bỏ dây thừng không.
Đột nhiên, Trần Sa Sa phát hiện nơi này là tòa nhà bỏ hoang đầy rác thải, cô liền giãy dụa kéo một cái bao tải, nhìn thấy được đoạn chai rượu bị bể, hai mắt Trần Sa Sa liền sáng lên, hoàn toàn quên mất những con chuột đáng giận kia đã mang đến sợ hãi cho cô.
Cố nhích thân thể đến gần chai thủy tinh kia, chân cố định cái chai, lúc này mới từ từ cắt dây thừng.
Lúc dây thừng đứt ra, cổ tay của Trần Sa Sa cũng chảy rất nhiều máu, vài chỗ bị dây thừng siết vào hằn lên vết đỏ, nhưng cô không để ý nhiều như vậy, chỉ nhắm vào chai thủy tinh bị vỡ bắt đầu cắt dậy thừng trên chân.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh xe tải ầm ầm tiến đến, Trần Sa Sa vừa nghe liền mở to hai mắt đầy hy vọng, hung hăng dùng sức cắt, dây thừng đứt ra, nhưng tay của cô cũng bị thủy tinh cứa chảy đầy máu.
Cửa phòng dường như bị xe tải phá mở, cả phòng kêu lên ầm ầm hệt như sắp sụp đổ, nhưng khi Trần Sa Sa nhắm mắt chờ chết, thì lại không có miếng gạch nào rơi xuống, mà là một tiếng cười to đầy bỉ ổi.
Trần Sa Sa bỗng mở to mắt, quả nhiên có một chiếc xe tải lớn trước mặt cô, phía sau có vài cái rương lớn, vài tên đàn ông cao lớn đầu trọc đi ra, một người chỉ huy có dáng người đẹp đeo một chiếc mặt nạ đi về phía Trần Sa Sa.
Một phần bị sụp đổ vừa vặn bị xe tải chống đỡ, tình huống ở bên ngoài như thế nào thì Trần Sa Sa vẫn không thấy rõ như trước.
Lúc mấy người kia đến gần, Trần Sa Sa cũng bất chấp ở trên mặt đất hay sau lưng có chuột hay là không, liên tục lùi về phía sau, tay chân đều chảy máu, giờ phút này mới bắt đầu đau nhức, nhưng vũ khí duy nhất để cô bảo vệ mình chính là chai rượu vừa dùng để cắt dây thừng kia, chống ngay cổ họng của mình, từng bước từng bước lùi về phía sau, nhưng cô không biết rằng phía sau chỉ còn mỗi bức tường đổ nát, cô đã không còn đường lui nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5121-tu-cuu.html.]
Tên đàn ông đeo mặt nạ hé mắt, vuốt cằm, đánh giá Trần Sa Sa từ trên xuống dưới một chút, khẽ gật đầu: "Rất mạnh mẽ, còn là mặt hàng cao cấp. Tiểu mỹ nhân, không nên tự sát! Bỏ thứ đồ trong tay xuống đi, em đã bị thương rồi, anh sẽ rất đau lòng nha, anh sẽ bảo vệ em, nghe lời, bỏ thứ trong tay xuống."
Ngay sau đó trên xe lại có một người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống, cũng là loại đàn ông vạm vỡ như vậy: "Con quỷ nhỏ, chơi đùa với ông đây à? Thất thần hết làm gì? Kéo người lên xe, đưa đi."
Trần Sa Sa nghe xong, đầu óc liền ong ong, đây là chuyện gì? Kéo lên xe đưa đi? Muốn bán cô làm vợ cho mấy tên lưu manh à?
Không được!
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông đeo mặt nạ ra lệnh, mấy tên đàn ông to khoẻ liền tiến lên, cánh tay của Trần Sa Sa trong vài giây liền bị khống chế, chai thủy tinh cũng rơi xuống mặt đất.
Trần Sa Sa giãy người một cái, trừng mắt nhìn tên đàn ông đeo mặt nạ: "Các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?"
Người đàn ông đeo mặt nạ đến sau nhíu mày: "Không tồi, vậy mà không sợ. Đưa đi, cô em~ yên tâm vẫn là chỗ cho phụ nữ đi!"
Trần Sa Sa nhíu mày, người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ có phải chỗ phụ nữ đến được hay không, đều có thể nhìn ra sao?
"Cút ngay." Trần Sa Sa trừng mắt nhìn tên đàn ông định khiêng cô lên.
Tên đàn ông đeo mặt mạ không còn kiên nhẫn nữa, nhìn cô: "Cô em, không nghe lời thì đại ca đây sẽ ở tại đây làm cô luôn đấy, đưa đi, đưa đến địa bàn của chúng ta, hưởng thụ xong thì sẽ tặng các người chơi đủ, đợi các người chán rồi thì lại cho đi tiếp khách.