Cùng lúc đó, sau khi nhận được điện thoại, Đường Xuyên tơi tả không còn manh giáp nào mặc quần áo vào, lúc đi ngang qua cửa phòng con trai và Cao Vân Hà thì dừng bước chân lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong xe bên cạnh bệnh viện, Đường Xuyên mở cửa xe ngồi vào.
"Chát." Một bạt tay tát thẳng vào mặt Đường Xuyên: "Phế vật, tại sao lại để thằng ba thuận lợi bắt người đi như vậy? Chúng ta kiếm củi ba năm liền thiêu hết trong một giờ, mày đúng là phế vật..."
Đường Xuyên ôm mặt: "Đại ca, ngài đừng đánh vào mặt, hãy nghe em nói..."
"Nghe mày nói cái rắm, tao nói cho mày biết Đường Xuyên, mày làm lỡ kế hoạch lớn của chúng ta, làm lỡ cơ hội tốt nhất của chúng ta, bây giờ phu nhân Anh Túc đang rất giận dữ, muốn hủy hợp tác với chúng ta, mày nhanh chóng nghĩ cách xem nên đền bù thế nào đi..."
Trong không gian kín của xe, Đường Xuyên và Đường Vũ đắn đo suy nghĩ mấy phút, do Đường Vũ chỉ huy cho nên anh ta nhận điện thoại, tựa như con ch.ó vâng lời cười nói: "Phu nhân, cơ hội duy nhất bây giờ chính là liều mạng một lần, ngài xem nên giải quyết thế nào?"
Không biết đầu bên kia đã nói gì đó mà Đường Vũ gật đầu: "Vẫn là phu nhân suy tính chu đáo, được được được."
Đường Vũ nghe điện thoại xong, nhìn về phía Đường Xuyên: "Nghĩ mọi cách để Đường Thần rời khỏi phòng bệnh, chúng ta phải đưa người phụ nữ kia đi, hôm nay nhất định phải để cho lão tam cả đời không thể đứng dậy, không thể trở mình được nữa."
Đường Xuyên quả thật là loại vô dụng không thể làm được chuyện lớn, nhe răng trợn mắt nói: "Nhưng mà đại ca, em vẫn luôn không hiểu được, đạp đổ thằng ba, bắt một Trần Sa Sa như vậy thì có tác dụng gì?"
"Mày thì biết cái gì, còn được mệnh danh là chơi đùa phụ nữ thiên hạ không có đối thủ đâu.”
Nửa tiếng sau, điện thoại Đường Thần đột ngột vang lên, Đường Thần ngồi dậy, nhấc tay nghe điện thoại, là quản gia gọi tới.
"Tam thiếu à, trong nhà xảy ra hỏa hoạn, bà chủ, bà ấy, bà ấy..."
Đường Thần trực tiếp xuống đất mang giầy: "Mẹ tôi làm sao vậy? Ông bình tĩnh nói..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5111-dung-lam-chet-nguoi.html.]
Đường Thần nghe điện thoại xong: "Người đâu?"
Mạc Thành và đội trưởng đội vệ sĩ đẩy cửa vào: "Tam thiếu?"
"Đội trưởng Lê Minh ở lại, Mạc Thành cùng tôi về nhà một chuyến..."
Trần Sa Sa hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Đường Thần: "Đường Thần, xảy ra chuyện gì thế?"
Đường Thần quay người nhìn Trần Sa Sa: "Nhà cũ cháy, mẹ của tôi bị bỏng nghiêm trọng, tôi phải đi xem thử, em ở đây phải nghe theo Lê Minh."
"Ừm." Trần Sa Sa ngoan ngoãn gật đầu, nhíu mày, như vậy là thế nào? Cô luôn cảm thấy bản thân đang tiến vào một âm mưu kì lạ!
Như vậy, lúc Trần Sa Sa yên tâm nằm trên giường bệnh cũng là lúc nhân viên y tế trực ca đêm đổi ca với nhân viên trực ca sáng, cũng đã bắt đầu công việc kiểm tra.
Lúc bác sĩ và y tá kiểm tra thì bọn Lê Minh phải ở ngoài cửa chờ, trong lúc đó Trần Sa Sa đột nhiên thì choáng váng, nôn mửa, chưa ăn gì cũng nôn hết ra mật xanh mật vàng, nôn được vài cái thì mắt liền nổi đom đóm, sắc mặt tái xanh, bị bác sĩ và y tá đẩy vào phòng kiểm tra tiến hành xét nghiệm.
Cuối cùng, trực tiếp đẩy Trần Sa Sa vào phòng cấp cứu, nói là có thể do tối hôm qua đã ăn phải đồ ăn hết hạn, cần phải cấp cứu kịp thời.
Lê Minh và hai thuộc hạ cùng đứng canh ở cửa phòng cấp cứu...
Mê Truyện Dịch
Một tiếng sau, bác sĩ điều trị của Trần Sa Sa mặc áo khoác trắng đưa theo một nhóm y tá đến trước cửa phòng bệnh của Trần Sa Sa, nhìn đám vệ sĩ áo đen đang dựa vào khung cửa: "Chủ tịch Đường còn chưa dậy sao?"
Bác sĩ này hình như có quan hệ khá tốt với Đường Thần, cho nên câu hỏi có chút trêu chọc và mập mờ.