Cho tới bây giờ anh không ỷ mạnh mà ức h.i.ế.p kẻ yếu, cũng không dựa vào quyền thế mà khinh nhục người khác, tuy rằng thái độ với người làm nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng cũng chưa bao giờ chán ghét, càng không dùng ánh mắt coi thường nhìn họ.
Vì vậy, bà ngoại rất vui khi thấy cháu gái kết hôn với Cố Bắc Thần, nhưng khi bình tĩnh lại, vẫn cảm giác rất u ám.
An Noãn Noãn giúp chị Quyên nấu ăn, và khi vừa bước ra khỏi bếp, cô đã thấy Cố Bắc Thần đang chăm chú nhìn bức tranh thêu trên tay bà mình.
Bà ngoại đang đeo kính viễn thị, một bức Khổng Tước xòe đuôi to lớn trên chiếc bàn cũng sắp được hoàn thành...
An Noãn Noãn kinh ngạc bước tới gần bàn, cô thật sự không nghĩ tới bà ngoại vẫn đang thêu bức Khổng Tước xòe đuôi kia.
Mê Truyện Dịch
Từ ánh mắt của Cố Bắc Thần, An Noãn Noãn cũng nhìn thấy thấy được sự khen ngợi và tôn kính của anh. Sau khi nhìn đường kim và sợi chỉ của bà mình hạ xuống, cô mới nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại, bà cũng đã thêu được mấy năm rồi. Bà định làm gì với một con Khổng Tước lớn như vậy?"
Lão phu nhân chậm rãi ngẩng đầu, vuốt ve kính: “Nha đầu này, bà ngoại là người thêu tranh mang tầm quốc gia đấy!” Nói xong, bà nhìn Cố Bắc Thần bên cạnh, trịnh trọng nói: “Bà là một bà già cũng không có của hồi môn đàng hoàng cho nha đầu này. Sau này, chờ hai người làm đám cưới, bà sẽ thêu một vài bức tranh kinh điển còn có viện tử này tặng hai cháu, được không?"
Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn đều kinh sợ, hai người cách một chiếc bàn rộng nhìn nhau, rồi nhìn sang bà.
An Noãn Noãn dậm chân: "Bà ngoại ... đã nói là không cần..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-511-tranh-theu-hinh-khong-tuoc.html.]
Bà lại vuốt cái kính: "Vớ vẩn, nhà họ Cố gia nghiệp lớn, Bắc Thần lại là quân trưởng, con cứ như vậy không có gì mà gả vào nhà họ Cố sao? Nha đầu không hiểu chuyện này."
Cố Bắc Thần sờ cằm, không ngừng nhìn vào bức tranh khổng tước của bà, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hai bà cháu, anh nhìn về phía An Noãn Noãn, cũng là nói cho bà ngoại nghe: “Được rồi,tấm lòng của bà ngoại chúng ta phải nhận lấy”. Nói xong anh nhìn An Noãn Noãn tiếp tục nói: “Noãn Noãn, anh nói cho em biết, bức tranh thêu của bà ngoại rất có giá trị đấy, hiểu không? Không nói đến mấy bức khác, chỉ bức tranh thêu khổng tước này thôi. Cũng đủ làm cho rất nhiều người phải nhìn đến rớt con mắt, em có tin hay không?" Anh rất muốn An Noãn Noãn thật sự mang mấy bức tranh thêu quốc bảo vô giá này gả vào nhà họ Cố, như vậy lúc anh không ở đây, xem ai còn dám khinh thường nhìn An Noãn Noãn nữa.
Những năm gần đây, đối với những vật có giá trị như thế này, nhiều khi người ta tỏvẻ thanh cao nói nó là vật ngoài thân, nhưng cũng có rất nhiều thời điểm nó thường được dùng để đánh giá, cân đo đong đếm địa vị và sự tôn trọng của một người.
Lão phu nhân càng cười vui vẻ: "Đúng là như vậy, vẫn là Bắc Thần hiểu chuyện, nha đầu, sau này nhất định phải học hỏi Bắc Thần đấy, cháu có nghe không?"
An Noãn Noãn trợn mắt nhìn người nào đó, còn bà cũng thật là biết trêu đùa, cô thậm chí không biết phải học gì từ Cố Bắc Thần mới tốt lên được, nhưng cô vẫn qua loa gật đầu một cái: "Cháu biết, bà ngoại."
Cả ba đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của Cố Bắc Thần đổ chuông. Ngay khi tiếng chuông đặc biệt vang lên, anh biết rằng chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì và anh định không trả lời. Nhưng điện thoại cứ gọi dai dẳng nên anh đành phải bấm nút trả lời và sau đó bước ra ngoài sân để nghe điện thoại.
Từ Phượng Chi không có la hét như mọi khi, mà là bình tĩnh nói: "Con ở đâu đấy? Buổi tối trở về nhà một chuyến nhé."
Sau khi Cố Bắc Thần nói chuyện điện thoại xong lại đứng trong sân một lúc, nhìn xung quanh, ừm, quả thật đây là một nơi rất tốt để tu thân dưỡng tâm.