Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 510:1 Không ăn chay, chỉ muốn ăn thịt

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:11:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả mọi người đều không hề có một tiếng động: "Phù ~" một tiếng thở từ khoang n.g.ự.c tới lỗ mũi thở ra một hơi.

Lôi Nặc Tây trừng mắt nhìn đồ đệ của mình, khi đang muốn đi lên để trừng trị Trần Sa Sa, Giang Thiếu Khanh sau khi nghe được tin tức vội vàng chạy đến ngăn cản.

Trình Thiên Vũ ở đằng sau tự nhiên vỗ vỗ vào gáy Trần Sa Sa: "Còn cười?"

Trần Sa Sa chớp mắt thật mạnh mấy cái: "Trang phục để trình diễn không sao chứ?"

"Cô không sao, thì mọi chuyện sẽ không sao" Trình Thiên Vũ nói xong, rất muốn ôm cô gái nhỏ này vào lòng nhẹ nhàng, an ủi cô thế nhưng đến cuối bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, cô gái này da mặt lại mỏng, vẫn là thôi đi!

Mê Truyện Dịch

Bỗng nhiên, cũng không nghe thấy một chút âm thanh nào, cũng không biết là tình huống gì, mọi người tự động dẹp ra hai bên để chừa ra một lối đi, từ từ tất cả mọi người đều tự giác tránh xa khỏi giường bệnh, sau đó nhìn nhau, lần lượt đều im lặng rời khỏi phòng bệnh. Giống như là chỉnh tề nghe tiếng khẩu lệnh ngầm như vậy, có trình tự rời đi.

Lộ ra khuôn mặt thối của Đường Thần, hai tay cắm ở trong túi quần liếc nhìn Trần Sa Sa vẫn còn đang truyền nước ở trên giường bệnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào, ánh mắt của ai cũng không rời khỏi, cứ nhìn nhau như vậy!

Giống như là muốn nhìn thấu lẫn nhau, thời gian và không gian giống như là cũng dừng lại ở khoảnh khắc này!

Duy nhất chỉ có Trình Thiên Vũ cảm thấy bản thân mình hơi thừa, liền vỗ vào đầu của Trần Sa Sa: "Em nghỉ ngơi tốt đi nhé, cũng đừng nghĩ cái gì cả!"

Trong nháy mắt, trong phòng bệnh to lớn chỉ còn lại hai người Đường Thần và Trần Sa Sa, bầu không khí cũng không kỳ lạ, mà chỉ là lúng túng? Hình như cũng không phải?

Chỉ là có có tình cảm kỳ lạ giữa hai người đang lưu chuyển, lớn dần lên, thế nhưng không ai mở miệng trước phá vỡ cảm giác nghẹt thở khiến người ta phát điên như này!

Đường Thần ngẩng đầu nhìn bình nước truyền, rút một tay trong túi quần ra, động vào ống truyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5101-khong-an-chay-chi-muon-an-thit.html.]

Ánh mắt Trần Sa Sa cũng theo Đường Thần mà nhìn vào ông truyền, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: "Bình này truyền xong rồi còn nữa không?"

"Hết rồi." Đường Thần sau khi nhàn nhạt nói hai từ như vậy, mới nhìn về phía Trần Sa Sa một lần nữa: "Cô không đói sao?"

Trần Sa Sa truyền dịch bên trong có thêm chất dinh dưỡng, cho nên cô không cảm thấy đói chút nào, lắc đầu: "Tôi không thấy đói."

Bỗng nhiên, Trần Sa Sa hình như là nhớ đến cái gì, nhìn về phía Đường Thần: "Anh làm sao lại tìm được chỗ đó?"

Đường Thần trừng mắt nhìn Trần Sa Sa, không nói cái gì, mặt mày thu lại, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì, Trần Sa Sa vô vị sờ vào mũi, lúng túng tự giải vây cho mình: "Không nói thì thôi!"

Đường Thần nhấc chân lên ngồi bên trái của Trần Sa Sa, dựa vào giường, nhắm mắt lại: "Nước sắp truyền xong rồi, em tự mình chú ý, tôi ngủ một lát."

Bởi vì khoảng cách rất gần, Trần Sa Sa nhìn thấy cằm dưới của Đường Thần đều đầy râu xanh, hốc mắt sâu hơn, mắt nhắm chặt lại lộ ra gương mặt mệt mỏi!

Trần Sa Sa nhấc tay không truyền dịch, rất muốn vuốt nếp nhăn ở ấn đường cho anh thế nhưng tay vẫn là dừng ở giữa không trung: “Hay là anh nằm xuống?"

Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ và dịu dàng, chỉ sợ anh sẽ hiểu làm cái gì, lại cao giọng lên giải thích: "Tôi, tôi chỉ là nhìn thấy anh quá mệt rồi..."

Đường Thần nhàn nhạt: "Ừm!" một tiếng, sau đó lại bổ sung nói: "Đợi lát nữa em truyền xong dịch."

Kết quả, truyền dịch cũng sắp hết rồi, Trần Sa Sa vẫn còn không chú ý chiếc bình truyền dịch, mà vẫn luôn nhìn Đường Thần đờ ra nằm ở bên cạnh mình, đến mức độ hoàn toàn mê trai, lại quên đi chuyện chính.

Loading...