Tiếp đó một ngày một đêm, ngoài người bên trên mang cơm và thức ăn xuống, Trần Sa Sa cứ một mình ngồi, nằm, nằm lại ngồi, nếu không thì đi đi lại lại xung quanh tầng hầm.
Tầng hầm tối tăm cái gì cũng có, chỉ không có điện, cảm giác buổi tối phải chạm vào tường để mò đi, đúng là cảm giác biến thái.
Trần Sa Sa đã hoàn toàn bị cách biệt với thế giới, cô không thể biết được tình hình bên ngoài như thế nào, càng không dám tưởng tượng tình hình của Trình Thị hiện giờ ra sao?
Càng không dám nghĩ, tình hình của anh bây giờ thế nào?
Không biết có ai đào từng tấc đất để tìm cô không? Có thể tìm thấy nơi này không?
Trần Sa Sa thậm chí còn không biết bây giờ là sáng hay chiều, cô chỉ có thể thông qua tia sáng duy nhất trên cửa sổ để đoán bây giờ là ban ngày hay ban đêm. Cô rất muốn trèo lên cửa sổ để biết bên ngoài như thế nào, có tìm được chỗ nào để thoát ra không, nhưng chiếc cửa sổ đó cao hơn bốn mét, cô không thể với tới được.
Ông chủ và các quản lý cấp cao của “Tường vi trắng” đã 48 tiếng không chợp mắt, bên cảnh sát và những cả những mối quan hệ cá nhân của các ông chủ cũng đang âm thầm điều tra, nhưng người sống sờ sờ như Trần Sa Sa chỉ sau một đêm mà đã biến mất, không thấy bóng dáng đâu.
Ngay cả người cuối cùng Trần Sa Sa gặp sau khi tan làm, Triệu Tử Khanh cũng bị bên cảnh sát và “Tường vi trắng” thẩm vấn mấy trăm lần rồi, cô ấy đã nói lại y nguyên những câu đã khai cả trăm lần, nhưng họ vẫn không tha cho cô ấy, quan trọng là cô ấy cũng rất sốt ruột, cô ấy cũng rất lo lắng không biết Trần Sa Sa có ổn không.
Trong văn phòng của Đường tổng, Đường Thần ngước mặt ra ngoài cửa sổ, đặt ngón trỏ lên môi, dưới chân là cảnh đêm khổng lồ của Hải Thành, người ta nói đều nói ‘cao xứ bất thắng hàn’(*), cũng chỉ khi đứng trên đỉnh của 68 tầng của tập đoàn Thịnh Đường, mới có thể cảm nhận được.
(*) Cao xứ bất thắng hàn: Nghĩa đen là ở vị trí cao không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người quyền cao chức trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…).
Lúc này, cả Hải Thành đều như ở dưới chân anh, cúi đầu xưng thần, nhưng anh lại không tìm ra một người.
Đường Thần châm đến N điếu thuốc, lúc nhả khói, hơi nhíu mày, mắt hơi khép lại.
Lúc này, nhà thiết kế chính phụ trách buổi diễn xảy ra vấn đề, vậy ai sẽ được lợi ở đây?
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5081-con-trai-choi-ca-cha.html.]
Ai sẽ chịu tổn thất lớn nhất?
Không nghi ngờ gì cả, người chịu tổn thất lớn nhất chính là anh, bản thân Đường Thần, vậy người được lợi sẽ là ai?
Đột nhiên, Đường Thần mở to mắt, dập tắt điếu thuốc trên tay: “Người đâu?”
Mạc Thành đẩy cửa đi vào: “Đường tổng.”
Đường Thần giơ tay ra hiệu, Mạc Thành đi vào một mình, đóng cửa lại: “Đường tổng, có phải anh có manh mối gì rồi không?”
Mấy phút sau, người của Đường Thần phân ra hành động, đều là hành động bí mật.
Đường Thần và Mạc Thành đi thẳng đến nhà Đường Xuyên, đáng tiếc trong nhà chỉ có vợ con Đường Xuyên và hai người giúp việc.
Đường Xuyên nổi tiếng trăng hoa, nghe nói khắp nơi ở Hải Thành đâu đâu cũng có nhà tình nhân của Đường Xuyên, còn chưa tính ở những nơi khác, còn không biết có bao nhiêu “nhà” nữa.
Vợ Đường Xuyên làm sao biết anh ta ở đâu.
Đường Thần ngồi thẳng lên sofa: “Chị dâu, gọi điện thoại cho anh hai đi, nói Tráng Tráng bị ốm nặng, nhanh lên.”
Vợ Đường Xuyên là Cao Vân Hà trợn trắng mắt nhìn Đường Thần: “Chú ba, đang yên đang lành sao chú lại rủa cháu thế~”
Đường Thần nheo mắt: “Chị dâu, nếu chị còn không gọi, thì chồng chị sẽ vào tù đấy, lần này vào là không ra được đâu, chị không gánh nổi hậu quả đâu, bây giờ ngoài việc nói Tráng Tráng ốm ra thì không còn cách nào khác, hoặc là chị nghĩ được cách gì khác để anh ta xuất hiện ở đây trong ba mươi phút nữa cũng được, không nói Tráng Tráng bị ốm cũng được. Nhanh lên, cho chị một phút, nếu không thì không kịp đâu.”