Mỗi bàn đều được ngăn cách bởi cửa sổ kính trong suốt nhìn được toàn cảnh, ngồi bên trong có thể ngắm toàn cảnh đường phố bên ngoài, cảm giác rất thoải mái, bên ngoài cũng có thể nhìn vào thấy một nơi đẹp đẽ dễ chịu, nếu khách không muốn bị người bên ngoài nhìn thấy, thì có thể kéo rèm xuống, không ảnh hưởng đến việc thư giãn ở bên trong, và tránh được ánh nhìn của người bên ngoài.
Trần Sa Sa ngồi vào bàn Triệu Tử Khanh đã đặt trước, một tác giả lớn nào đó đang “lạch cạch” gõ bàn phím, thu mình lại trong thế giới của những con chữ.
Cho đến khi Trần Sa Sa ngồi đối diện Triệu Tử Khanh, tác giả nào đó vẫn không phát hiện ra tình hình phía trước.
“Hèmmm...”
Trần Sa Sa mới e hèm một tiếng, ai đó mới ngẩng đầu khó chịu lườm Trần Sa Sa: “Như ma ý, giật cả mình. Đến từ bao giờ thế?”
“Đến lâu rồi, nhìn cậu nhiệt tình ngồi viết lách đỏ cả mặt, cho mình xem cậu viết gì nào?” Trần Sa Sa vừa nói vừa định lấy máy tính của Triệu Tử Khanh lại.
“Ấy ấy, không được, không được...” Triệu Tử Khanh giữ máy tính như gà mẹ bảo vệ gà con, nói nhỏ: “Cậu vẫn là đứa trẻ trong sáng, tốt nhất đừng nên xem, mình đang viết đoạn trên giường...”
“Hả???”
Trần Sa Sa che miệng, cười bò ra bàn.
Triệu Tử Khanh ơi Triệu Tử Khanh, cậu viết đoạn lên giường mà mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, chắc cậu viết chả có chút tiết nào nào chứ gì!
Triệu Tử Khanh cất máy tính đi, gọi đồ rồi hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5062-ban-gai-cua-em-trai-toi.html.]
Hai người đang uống trà ở quán đối diện, giơ ống nhòm lên nhìn sang bên này, chiếc máy ảnh chỉnh ống kính lại gần hơn “tách tách” chụp liền mấy tấm, sau khi chụp được đủ các góc, người đàn ông nói qua bluetooth: “Mục tiêu đã xuất hiện, nghĩ cách nghe toàn bộ nội dung nói chuyện của hai người họ.”
Người đầu bên này cũng trả lời qua bluetooth: “Đã rõ, thiết bị đã đâu vào đấy, đang nghe, lát nữa sẽ gửi cho anh ngay.”
Trần Sa Sa và Triệu Tử Khanh ăn uống xong, hai người đi bộ trò chuyện một đoạn đường, rồi ai nấy bắt xe về nhà.
Chung cư của Trần Sa Sa cách tập đoàn Trình Thị không xa, khi đó chỉ nghĩ là để tiện đi làm, sau này mới phát hiện ngoài tiện cho đi làm thì bất tiện với tất cả những thứ khác.
Tập đoàn Trình Thị nằm trong khu phát triển kinh tế ở Hải Thành, ban ngày tập trung một lượng lớn nhân viên văn phòng, các công nhân kĩ thuật, nhưng cứ đến cuối tuần được nghỉ, thì ở đây trở thành một nơi vắng vẻ.
Mê Truyện Dịch
“Chung cư quốc tế Thanh Phong” là tòa nhà Trần Sa Sa đang ở, xe taxi dừng lại, Trần Sa Sa trả tiền xong rồi bước về phía khu nhà mình.
“Sa Sa?”
Giọng của một người đàn ông vang lên, Trần Sa Sa nghe giọng có vẻ quen tai, quay người lại, đ.â.m sầm vào bộ n.g.ự.c cao lớn, còn chưa nhìn rõ mặt mũi, hơi thở liền cứng lại, rồi sau đó không biết gì nữa.
Cách khu phát triển vài dãy phố, là khu biệt thự cũ, trong tầng hầm của một biệt thự, ánh sáng tối tăm mờ ảo, chỉ có hai cái cửa sổ rất cao chiếu vào một tia sáng.
Lúc Trần Sa Sa tỉnh lại, cô đang nằm trong một đống lộn xộn, làm cô giật mình hoảng hốt.
Trần Sa Sa không có thói quen la hét, chắc liên quan đến độ phản xạ chậm chạp của cô. Tóm lại là, cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, có cửa nhưng bị khóa rất chặt, lại có hai cái cửa sổ rất cao, nhìn có vẻ đây là ở tầng hầm.
Đột nhiên, có tiếng bước chân, có người mở cửa, mấy người đàn ông to khỏe bước vào, họ lại vây quanh một người đàn ông mặc vest đi giày da bóng loáng, có dáng vẻ phong lưu đa tình, người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Trần Sa Sa nhíu mày: “Cô chính là Trần Sa Sa, cô bạn gái nhỏ của em trai tôi?”