Vòi hoa sen vẫn còn rơi xuống những dòng nước lạnh, một lượng lớn nước rơi trên người Đường Thần chảy xuống phía sau Trần Sa Sa, chảy dọc theo tóc và thân của anh sau đó chảy trên người Trần Sa Sa, quan trọng là lúc đó Đường Thần vẫn là không mặc gì a!
Hơi hơi nghiêng đầu và nhìn thoáng qua tình hình phía sau, Trần Sa Sa cảm thấy đời này sẽ không bao giờ xui xẻo, bi thương hơn việc cô quen Đường Thần.
Đường Thần hẳn là khắc tinh của Trần Sa Sa cô trên đời này!
Cho đến khi Đường Thần phát hiện người phụ nữ Trần Sa Sa đang nằm trong lồng n.g.ự.c mình cố gắng xoay người sang một bên, và liên tục dùng tay xoa bóp mông, cả người cuộn mình lại run run.
Mê Truyện Dịch
Người nào đó lúc này mới nhíu mày, tắm nước lạnh là chuyện bình thường đối với anh, nhưng đối với Trần Sa Sa người vốn đã gầy gò ốm yếu, điều đó chắc chắn không tốt.
Đường Thần trực tiếp thả Trần Sa Sa xuống đất, đứng dậy, tắt vòi hoa sen, kéo khăn tắm quấn quanh hông, anh ngồi xổm bên cạnh Trần Sa Sa, nhéo mũi cô lắc lắc: “Sao, muốn nằm ở đây ăn vạ tôi sao?"
Thể chất của Trần Sa Sa không bằng Đường Thần, cô đã bị làm cho lạnh khắp người, m.ô.n.g cô thì đau đến mức bị đập vỡ làm đôi rồi!
Trần Sa Sa nằm trên nền đất lạnh, m.ô.n.g nghiêng sang một bên, mắt nhắm chặt và giả vờ như đã chết.
Đường Thần cúi người bế Trần Sa Sa lên: "Đừng nhúc nhích, miền cho thôi không nhịn được mà g.i.ế.c c.h.ế.t em."
Con em anh a! Cuồng biến thái, nhưng Trần Sa Sa rất thức thời, lúc này cô sẽ không bao giờ nói lại Đường Thần, thân thể lại đau nên đành phải nhắm mắt giả vờ chết.
Đường Thần đặt Trần Sa Sa lên mép một chiếc giường lớn thoải mái: "Đừng nhúc nhích, tôi đi lấy áo ngủ cho em thay."
Trần Sa Sa sau đó bí mật mở mắt ra nhìn, không ngờ căn phòng này rất độc đáo, phong cách trang trí bằng gỗ cổ xưa, giường lớn rất thoải mái, vừa bước vào đã bị người nào đó lôi đi ném vào phòng tắm, nên cô không nhìn rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-5051-boi-thuoc.html.]
Đường Thần mở tủ quần áo ở cửa ra, lấy áo ngủ màu trắng trực tiếp ném tới trước mặt Trần Sa Sa: "Tôi con mẹ nó có phải não có vấn đề rồi không lại đi quản em, em bị ngã c.h.ế.t mới là xứng đáng."
Trần Sa Sa sắp c.h.ế.t cóng, cô không quan tâm đến chuyện cãi nhau với Đường Thần, hiện tại là mùa thu, nơi gần núi, buổi tối nước sẽ lạnh, lúc này Trần Sa Sa vẫn đang mặc váy ướt. Thật lạ là cô đến giờ còn không c.h.ế.t cóng đó.
“Anh, anh có thể tránh đi không?” Thái độ của Trần Sa Sa lúc này tốt hơn rồi.
Đường Thần cầm lấy khăn tắm lớn lau tóc: "Em thay quần áo của em, chỉ với thân thể đó của em, có tặng không tôi cũng không hứng thú."
Trần Sa Sa trong lòng hét lên mắng tổ tiên mười tám đời nhà họ Đường anh, sau đó vẫn không thấy người nào đó tránh đi, đành phải lấy áo ngủ chuẩn bị đi vào phòng tắm.
"Giờ mà đi vào có ngã ra đấy thì cứ nằm đó cả đêm đi."
"......."
Trần Sa Sa trừng mắt nhìn bóng lưng của Đường Thần: "Vậy thì, anh đứng đó thì tôi thay kiểu gì? Tuy rằng anh chê tôi, nhưng anh vẫn có thể nhìn qua gương..."
Đường Thần ném chiếc khăn trong tay: "Tôi đã mù rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, bị nước trà làm mù mắt rồi."
Trần Sa Sa thực sự rất lạnh!
"Hắt xì, hắt xì ~"
Trần Sa Sa hắt hơi vài cái, xoa xoa mũi nhìn Đường Thần, ôn nhu nói: "Anh, anh tránh đi, tôi thực sự không quen thay quần áo trước mặt đàn ông. Từ trước tới giờ chưa từng như vậy, rất không tốt, hắt xì~"