Cố Bắc Thần híp mắt lại, cầm theo mấy cái túi xách Chanel, kéo tay An Noãn Noãn rời đi, lúc đi ngang qua Mục Hiểu Hiểu, đứng trước mặt cô ta, vẻ mặt bình tĩnh không không lộ ra chút vui buồn giận dữ gì mà lại khiến Mục Hiểu Hiểu phải rụt bả vai lại.
Giọng nói của Cố Bắc Thần bình tĩnh không nghe ra gợn sóng nào: "Uốn lưỡi trước khi nói đi, tôi và Noãn Noãn vì yêu nhau cho nên mới kết hôn, tôi làm sao lại có thể giống loại đàn ông đần độn, người phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện ở bên cạnh."
Bốn người phụ nữ nhà họ Mục hôm nay có thể nói là một chút mặt mũi cũng không còn, sau khi Cố Bắc Thần nói xong, bọn họ còn chưa kịp nghiên cứu kĩ càng ý tứ trong câu nói của anh, thì anh đã kéo An Noãn Noãn đi xa.
Bãi đỗ xe, An Noãn Noãn cười hề hề nhìn vẻ mặt xám xịt của Cố Bắc Thần: "Quân trưởng, vừa rồi người kia... Mục Thanh Tuyết... có phải là vị hôn phu trước khi của ngài không?" Cô dùng ngón tay làm cử chỉ hình trái tim, nhìn anh cười cười.
Mặt của Cố Bắc Thần càng thêm xám xịt, trực tiếp nhét An Noãn Noãn ngồi vào ghế phụ, sau đó thắt dây an toàn lại cho cô, lúc này mới khởi động xe mà rời đi.
Cố Bắc Thần lái xe rất tập trung, ánh mắt cũng không nhìn lung tung, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Anh vậy mà lại không trả lời vấn đề của cô, không trả lời thì chưa tính, nhưng anh lại còn đen mặt là có ý gì?
An Noãn Noãn quay người chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của Cố Bắc Thần, giọng nói chất vấn hỏi: "Này? Chú Cố, thái độ của này của ngài là sao? Thật thô lỗ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-501-khong-tuoc-xoe-duoi.html.]
"Ha ha." Người nào đó vậy mà cười to ra tiếng, nhưng vì lái xe vững vàng, Cố Bắc Thần không nhìn An Noãn Noãn mà chỉ nhếch khoé miệng, lát sau mới nói: "Vốn thấy em ra dấu như vậy, nhưng mà, hiện tại có lẽ là anh tính toán sai rồi đi! Trả lời như vậy không biết Cố phu nhân có thoả mãn hay không?"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn ngơ ngác chớp mắt một cái, sau đó lập tức liếc mắt: "Cái gì gọi là có là lẽ tính sai, rõ ràng là rất đúng, tôi nhớ năm đó làm việc trong nhà anh, vào một buổi tối, hình như là sinh nhật của anh! Bọn họ ồn ào nói về bạn gái của anh, nói tên cô ấy chính là Mục Thanh Tuyết kia mà."
Nói xong một hơi, An Noãn Noãn mới phát hiện bản thân nói quá nhiều, cô cần phải kích động tới như vậy hay sao! Nhanh chóng im lặng, sau đó dựa vào cửa sổ xe, ngoan ngoãn như một đứa học sinh tiểu học.
Cố Bắc Thần thu hồi dáng vẻ tươi cười kia, vẫn như cũ nghiêm túc lái xe: "Chuyện đó là do lúc trước người lớn hai nhà nói đùa một chút, đừng coi trọng, từ nhỏ con gái mà anh tiếp xúc ngoại trừ Bối Bối thì chính là mấy cô gái kia thôi, các anh em ở cạnh đương nhiên cũng trêu chọc, cho nên, khi đến tuổi lấy vợ, nhà họ Mục và Mục Thanh Tuyết cũng không có ý kiến gì, cho nên hôn sự cứ như vậy định đoạt."
Cố Bắc Thần nói đến đây, cũng không nhìn qua bên cạnh, chỉ chăm chú lái xe, không có chút biểu cảm tức giận hay mất hứng nào.
Thật lâu sau, An Noãn Noãn mới nghiêng đầu, yếu ớt nói: "Cái đó, về sau thì sao?" Cô hỏi, rồi đưa tay vỗ nhẹ vài cái vào miệng mình, yếu ớt nói: "Xin lỗi, tôi, tôi không cố ý muốn xen vào chuyện riêng tư của anh."
Cố Bắc Thần đưa tay cầm tay trái của cô, nắm thật chặt, tay của cô vừa nhỏ vừa mềm ở trong tay anh như không có xương, vô cùng thoải mái!
Yết hầu của Cố Bắc Thần giật giật, giọng nói nặng nề: "Cô gái xấu xa, nếu em một chút cũng không quan tâm đến chuyện riêng tư của anh, thì đó mới là vấn đề lớn nhất, có biết không?"