“Ừm, ăn ngon lắm, trước giờ tôi còn chưa được ăn qua cái bánh kem nào ngon như vậy, bánh kem của anh được vận chuyển bằng đường hàng không cơ mà!”
Đường Thần rót nước sôi vào ấm trà: “Ừ! Là bạn tôi gửi từ Chicago, nếu thích ăn, sau này mỗi ngày đặt một cái cho em, được không?”
Trần Sa Sa đình chỉ ăn bánh ngọt: “Không được, như vậy tiền lương một tháng của tôi không đủ ăn bánh kem mất.”
“Đủ, bánh kem 300, phí vận chuyển 100, như vậy một tháng mới có 12000, một tháng tiền lương của em cũng đủ cho em ăn gấp mười lần như vậy.”
“Như vậy cũng không được, thỉnh thoảng ăn một cái là được rồi, hắc hắc!” Con thỏ trắng nào đó đã hoàn toàn quên đi đau đớn của vết sẹo cũ.
Đường Thần rót một ly trà cho Trần Sa Sa, đặt ngay trước mặt cô, bản thân cũng tự nhấm nháp một ly.
“Vậy theo tôi lăn lộn đi, mỗi ngày thưởng cho em một chiếc bánh ngọt hoặc kem ly được vận chuyển hàng không từ nước ngoài về, miễn phí, thế nào?”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Trần Sa Sa nghe thấy Đường Thần nói cô đi theo anh lăn lộn, cô gái nào đó mạnh mẽ chớp đôi mắt, cắn chiếc muỗng, ngây ngô đáng yêu nhìn sườn mặt của Đường Thần: “Đi theo anh lăn lộn, ý tứ là l.à.m t.ì.n.h nhân cho anh sao?”
“Phụt……”
Đường Thần thiếu chút nữa bị một ly trà làm cho sặc chết, hoa hoa lệ lệ phun lên trên tấm thảm.
Hai người lập tức xấu hổ, không khí vô cùng quỷ dị.
Đường Thần không thể tưởng tượng mà nhìn Trần Sa Sa!
Mà bản thân Trần Sa Sa cũng mơ màng ngây ngốc nhìn Đường Thần, khóe miệng dính lên một ít chocolate và bơ, chiếc muỗng còn bị ngậm trong miệng cô, hình ảnh này liền giống như thức phim đặc tả được phóng to đang dừng lại.
Thật sự là cần một nhiếp ảnh gia a! Nhiếp ảnh gia đâu rồi?
Mãi đến khi khóe môi Đường Thần nở một nụ cười xấu xa, Trần Sa Sa mới giật giật mí mắt……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4982-khong-duoc-cuong-hon.html.]
“Đừng nhúc nhích.” Đường Thần ấn Trần Sa Sa trên ghế, không cho cô cử động, lấy điện thoại chụp ngay một bức hình.
“Tách, tách” lập tức lưu giữ dáng vẻ này của Trần Sa Sa vào trong tấm ảnh.
Trần Sa Sa mới phản ứng lại: “Anh, anh chụp tôi để làm gì?”
“Không có việc gì, lưu lại chứng cứ, xem em còn dám động một tí liền uy h.i.ế.p tôi muốn từ chức hay không.”
Trần Sa Sa ăn không vào nữa, chớp đôi mắt thật mạnh: “Dù sao cũng không được phát tán ảnh chụp của tôi lên mạng đấy nhé.”
“Em nghĩ tôi nhàm chán như vậy?” Đường Thần luôn cảm thấy Trần Sa Sa luôn liên tưởng anh với đám người cấp thấp không thú vị.
Trần Sa Sa trợn mắt kinh thường: “Được rồi! Là tôi nhàm chán, cảm ơn bánh ngọt, tôi ăn no rồi. Chúng ta bàn chuyện công việc đi!”
“Không từ chức?” Đường Thần nhướng mày.
Trần Sa Sa một chút đều không có cảm giác ngượng ngùng: “Đương nhiên, không phải mỗi ngày đều có bánh ngọt ăn à!”
Đường Thần tiếp tục nhướng mày: “Nghĩ thông suốt muốn theo tôi lăn lộn rồi?”
Lúc này Trần Sa Sa mới trừng mắt nhìn Đường Thần: “Rõ ràng là vì anh không nói rõ đi theo anh lăn lộn là có ý tứ gì? Cho nên tôi mới hiểu lầm!” Anh còn cười nhạo tôi, thiếu chút bị sặc c.h.ế.t chính là anh tự mình chuốc lấy!
Đường Thần cảm thấy cô nhóc này quả thật thỉnh thoảng rất ngốc, ngốc khiến anh ta chỉ muốn bắt nạt cô thôi, nhưng xét tổng thể, cô nhóc chung quy vẫn là một cô gái tốt, ở bên cạnh cô không cần thiết phải hao phí nhiều đầu óc cùng tâm tư đi đối phó cô.
Đường Thần nghiêm túc nói với cô: “Tôi muốn em đi theo tôi lăn lộn ý là, ở chỗ làm thì là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới, sau khi tan làm là đồng học thêm quan hệ bạn bè, giống như quan hệ của Trình Thiên Vũ và Cao Hi Mạn vậy đó.”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa cười đến sáng bừng khuôn mặt: “Được nha, cái đó thì có thể, nhưng mà tôi không có thông minh như chị Hi Mạn, anh nhất định đã biết rồi đó. A đúng rồi, còn nữa, vậy anh không được động một tí liền hôn tôi, anh nhìn xem Trình tổng nhà người ta có hôn chị Hi Mạn bao giờ đâu.”
Đường Thần nhướng mày: “Làm sao em chắc chắn Trình Thiên Vũ không hôn Cao Hi Mạn?”