Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 497:2 Chủ tịch Đường, xin hãy tự trọng

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:10:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Sa Sa quả thực là đánh giá thấp tốc độ của Đường Thần.

"Cạch" một tiếng, cánh tay thon dài của Đường Thần đã khóa cửa lại, anh bế cô lên, ném cô lên trên so pha mọt cách dã man, anh cũng ngồi xuống nhéo cằm cô: “Hôm nay không bị người khác xé xác thì trong lòng cô không cam chịu đúng không?"

Trần Sa Sa trừng mắt nhìn Đường Thần: "Đúng vậy, không phải bị ai xé rách mặt vứt xuống đất bị giẫm cho mấy phát. Đường Tổng tựa hồ không hài lòng đi, đúng không? Tôi thật sự không hiểu, tôi đã gây ra lỗi lầm gì với anh? Tại sao đi đến đâu anh cũng luôn lôi kéo thù hận cho tôi, còn tỏ ra đúng tình hợp lý như vậy?"

"Ô, ô ..."

Đường Thần trực tiếp cúi đầu chặn miệng Trần Sa Sa, khó chịu nói: "Nhanh mồm nhanh miệng, tin hay không tôi nhổ răng của cô."

"Ô ..."

Người nào đó mặc dù ngoài miệng không có lưu loát như người con gái này, nhưng có một chút có thể chế phục tiểu bạch thỏ này, đó là dùng nụ hôn phong ấn cô lại, sau đó từ từ cắn cô làm cho cô không thế hé răng được, hừ!

Trần Sa Sa lúc này cảm thấy vô cùng uất ức và nhục nhã, Đường Thần rốt cuộc đã mắc bệnh nan y gì, động một cái là la mắng cô, hoặc chính là một lời không hợp liền cưỡng hôn cô. Anh ta rốt cuộc coi cô trở thành người nào?

Lần này, Trần Sa Sa không vùng vẫy cũng không chống cự, giống như một con rối, để anh cắn mà không chút thương tiếc.

Mãi cho đến khi một giọt nước mắt của Trần Sa Sa lăn dài, chảy lên mu bàn tay Đường Thần, anh mới giật mình và từ từ buông cô ra.

Mê Truyện Dịch

Mặt cô thế mà đã rơi đầy nước mắt khóc sướt mướt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4972-chu-tich-duong-xin-hay-tu-trong.html.]

Đường Thần đặc biệt cáu kỉnh, nắm lấy cằm Trần Sa Sa, ép cô phải ngẩng mặt lên: "Khóc cái gì? Thực tủi thân phải không?"

Trần Sa Sa nhắm mắt lại: "Đường Thần, trong đầu anh, tôi là gái điếm phải không? Để cho anh có thể hôn bất cứ lúc nào anh muốn..."

Đường Thần sửng sốt một chút, cắn răng, giơ tay lên, dùng hai tay ôm lấy hai má Trần Sa Sa, hung hăng nhéo, véo ra hai khối hồng hồng: “Trần, Sa, Sa ...một ngày nào đó em sẽ c.h.ế.t vì ngu ngốc như vậy……”

"Au~"

Đau đớn trên mặt khiến Trần Sa Sa phải hít sâu một hơi, nước mắt rơi xuống càng thêm dữ dội, Đường Thần lúc này mới buông mặt cô ra, lại hung ác xoa xoa mặt của cô vài cái: "Được rồi, khóc, khóc, khóc cái quái gì chứ. Ăn một chút gì đi.” Đem cái phong vừa lấy trên giá sách mở ra trước mặt Trần Sa Sa.

Trần Sa Sa vịn lấy ghế sofa đứng dậy và nói: "Đường Tổng, dự án “Tường Vi Trắng” tôi không làm được. Các anh đổi người khác đi! Tất cả tiền thưởng và vài bộ quần áo tôi đã thiết kế đều đưa cho công ty, tôi từ chức."

Đây thực sự là tiết tấu muốn éo người ta vào chỗ c.h.ế.t a, hiện tại Đường Thần đã đặt văn phòng ở đây, vậy Trần Sa Sa cô sau này còn có ngày lành mới là lạ.

Đường Thần tuyệt đối không ngờ hôm nay Trần Sa Sa lại có thể ngỗ ngược với mình đến vậy, khẽ cau mày đứng dậy chặn đường của Trần Sa Sa.

Trần Sa Sa rơm rớm nước mắt ngẩng đầu nhìn Đường Thần, cảnh giác lùi lại cho đến khi anh ép cô vào bàn làm việc. Phía sau cô là chiếc bàn làm bằng gỗ lim to lớn, phía trước là Đường Thần cao lớn. Cô không thể lui được nữa, lúc này mới hung hăng trừng mắt nhìn Đường Thần: "Đường Tổng , xin hãy tự trọng."

Đường Thần đặt cánh tay dài trên bàn, đem cô giam lại giữa vòng tay của anh và bàn làm việc, anh nhìn xuống khuôn mặt đáng thương của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên: "Tự trọng? Cũng đã ngủ cùng rồi, bây giờ còn nói đến tự trọng, không phải là quá muộn rồi sao, hử? Đàn em của tôi!"

Trần Sa Sa im lặng nuốt vài giọt nước mắt rơi trên mặt, cười nói: "Đàn em? Đường Tổng, trong mắt anh chưa bao giờ tồn tại một người đàn em như tôi, đúng không! Đúng, tai nạn xe hơi ba năm trước, là tôi nợ tiền anh, nhưng tôi cũng đã phải trả một cái giá rất đắt, không phải sao? Vì vậy, Đường Tổng, nếu không dung được tôi, tôi đây chạy lấy người là được.”

Loading...