Đường Thần lái xe đến cửa ra vào, mới nhìn thấy Trần Sa Sa chổng m.ô.n.g xách hai rương hành lý lớn.
Người kia nhíu mày, xuống xe, trừng mắt nhìn cô gái đang hì hục trên bậc thang: “Cô làm gì vậy?”
“Đồ đạc của tôi đó! Đương nhiên tôi cũng phải chuyển trở về, à đúng, còn hai cái áo sơ mi của anh nữa, tôi lấy về giặt xong rồi trả lại cho anh.”
“Để đồ lại, sau khi tan làm tiếp tục ở đây. Không có sự cho phép của tôi cô không được rời khỏi đây.” Đường Thần nhíu mày quát lớn.
Trần Sa Sa cau mày: “Không cần đâu, xa như vậy, mỗi ngày đi đường cũng phải mấy tiếng, tôi còn muốn mua vải, may quần áo, tôi thật sự không thể ở trong phòng làm việc.”
Hình như bộ dạng của Đường Thần rất kiên nhẫn: “Tôi cũng trở về, mỗi ngày mang giúp cô, cũng chỉ có lộ trình tầm bốn hơn mười phút, miễn phí.”
Trần Sa Sa liếc nhìn người kia: “Vậy càng không thể ở, tôi mới không cần ở cùng với anh.”
Tối hôm qua nguy hiểm như vậy, thiếu chút nữa bị một người không biết xấu hổ lưu manh đùa giỡn có được không! Huống chi bây giờ dì Ngô xin nghỉ về nhà, cũng không nói lúc nào về, cô mới không cần hành hạ mình.
Đường Thần tức giận: “Nghe không hiểu tiếng người hả?”
Trần Sa Sa càng tức giận hơn anh ta, kéo hai cái rương đi vòng qua: “Tùy anh chơi như thế nào, dù sao tôi không cần ở chung với anh. Tổng giám đốc Đường, hẹn gặp lại.” Cô cũng không thể cứ như ngồi tù được!
“Trần Sa Sa, cô lại tiến thêm một bước nữa thử xem?”
Trần Sa Sa sửng sốt một chút, lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn tiếp tục đi, cô muốn xem anh ta ban ngày ban mặt có muốn làm gì cô gái như cô, hừ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4932-moi-khong-can-o-voi-anh.html.]
Đột nhiên, cả người Trần Sa Sa ngã về phía sau lưng: “Ôi…” Lần này, quả thật cô là phản ứng “bình thường” rồi.
Mê Truyện Dịch
Cả người bị Đường Thần khiêng lên, hai rương hành lý bị người kia đạp qua một bên, đáng thương nằm đó, người đã bị Đường Thần khiêng lên trên vai ném vào trong xe.
Xe chạy ra khỏi vườn, Đường Thần nhấn điều khiển từ xa ở trong tay, cổng lớn từ từ đóng xuống.
Trần Sa Sa ngồi im trên ghế lái phụ, nhìn cảnh vật bên ngoài đường bờ biển Hoàng Kim, cảm thấy cảnh vật xoay chuyển lặp lại đang trở về!
Lần trở về Hải Thành này, thái độ của Đường Thần với cô đã có chuyển biến, làm cho cô cảm thấy rất bất an.
Thái độ của Trình Thiên Vũ với cô, không phải là cô giả ngu, không cảm nhận được, nhưng cô có thể thoải mái từ chối anh ta, mà hình như Trình Thiên Vũ bị từ chối cũng không tức giận, cũng không vì sự từ chối của cô mà gây sự trên công việc với cô, nhưng cuối cùng Đường Thần có tâm tư gì?
Cô đối với Trình Thiên Vũ là tôn kính, là sự tôn kính và thưởng thức cực kỳ đơn thuần với một cấp trên trẻ tuổi, hoàn toàn không có quan hệ mập mờ, mà hình như Trình Thiên Vũ cũng rất tôn trọng cô, ít nhất không giống như Đường Thần, một lời không hợp thì cưỡng ép mạnh mẽ ôm lấy, điều này làm cho cô trở nên lo lắng.
Đột nhiên, xe kêu cái “Két” rồi lập tức dừng lại, lúc này Trần Sa Sa mới hồi phục suy nghĩ, thản nhiên quay mặt: “Làm sao vậy?”
Đường Thần mím chặt môi, ánh mắt lại nhìn phong cảnh đường ven biển đến ngẩn người.
Trần Sa Sa nhìn theo ánh mắt của anh, thấy mấy đôi tình nhân chụp ảnh cưới!
Cách đó không xa hình như có người cử hành hôn lễ ở bãi biển, hoa tươi, khinh khí cầu, còn có người dựng sân khấu, đó là một loại cho thuê đồ dùng kết hôn ở bờ biển.
Trần Sa Sa cũng không muốn khiến cho quan hệ với Đường Thần trở nên phức tạp như vậy, hoặc là xa cách như vậy, giống như hai năm trước, rõ ràng là vì Đường Thần, cô mới làm người coi tiền như rác bị đ.â.m cho thiếu chút mất đi tính mạng, cũng không biết vì sao lần đầu tiên phẫu thuật xuất viện đến năm thứ hai lại phẫu thuật lần nữa, cho đến khi bản thân rời khỏi Hải Thành, Đường Thần cũng không quan tâm gì tới cô!