Đường Thần trừng mắt nhìn Trần Sa Sa: “Thật nhìn không ra cô còn rất biết ngụy biện. Hừ!”
Sau khi người kia hừ lạnh thì đứng dậy: “Tự ngủ đi! Sáng ngày mai đừng để tôi chờ cô.”
Cho đến khi tiếng bước chân của Đường Thần hoàn toàn biến mất ở lầu ba, lúc này Trần Sa Sa mới mở mắt.
“Phù.” Thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ ngực.
...
Trần Sa Sa dậy sớm hơn thời gian Đường Thần đã sắp xếp gần một tiếng, thu dọn đồ đạc, lúc mang theo một cái rương lớn xuống lầu, còn tưởng là người kia chưa dậy, kết quả trong phòng bếp, mùi cà phê thơm mát chuẩn vị xa xa bay vào trong chóp mũi của Trần Sa Sa, tổng giám đốc lớn đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn xem báo rồi.
Cô gái kia kiên trì biểu hiện ra vẻ mất trí nhớ, quên sự lúng túng khi hai người ngủ chung một giường vào tối hôm qua!
“Chào tổng giám đốc Đường!”
Đường Thần không trả lời Trần Sa Sa, tiếp tục xem báo của anh.
Trần Sa Sa đã quen cái người như xà tinh này, được thôi! Lúng túng cũng đã lúng túng trước rồi, dù sao hôm nay rời khỏi đây sẽ không cần nhìn sắc mặt của anh ta nữa.
Nhưng mà, Trần Sa Sa phát hiện ra một vấn đề, trong phòng bếp không có tiếng động!
“Dì Ngô về nhà rồi.” Sau khi Đường Thần nói một câu như vậy, mới ngẩng đầu nhìn Trần Sa Sa: “Vì vậy cô đi làm điểm tâm đi.”
Làm bữa sáng cũng sẽ không người chết, sớm nói một câu, cô cũng không nồi ngây ngốc như vậy!
“Tổng giám đốc Đường ăn gì?” Trần Sa Sa ngượng ngùng hỏi.
“Tùy tiện.”
“...” Trần Sa Sa cảm thấy hai chữ tùy tiện là thứ khó nhất trên thế giới có được không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4931-moi-khong-can-o-voi-anh.html.]
Chân trước của Trần Sa Sa đã bước vào cửa phòng bếp rồi, lúc này Đường Thần mới nói thêm một câu: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Trần Sa Sa sửng sốt một chút, gật đầu: “Ừm!”
Trần Sa Sa mở tủ lạnh nhìn nhìn, lại đi ra ngoài xin chỉ thị: “Tổng giám đốc Đường, anh ăn bánh trứng không? Loại mặn mặn á.”
“Ăn. Không nên quá mặn.”
Trần Sa Sa thấy người kia không ngẩng đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ với Đường Thần, sau đó Đường Thần lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Trần Sa Sa nhanh chóng rụt đầu vào phòng bếp, vội vàng đóng phòng bếp lại.
Trần Sa Sa rất biết làm cơm, đều là chút chuyện thường ngày cô hay làm, nhưng sơn hào hải vị quá mức phức tạp hoặc là cơm Tây gì gì đó, cô thật sự không làm được.
Cô nhanh nhẹn rửa sạch mấy cây rau chân vịt cùng mấy cây ớt xanh, băm rồi khuấy với trứng gà, bỏ thêm sốt cà chua, đổ dầu vào chảo, chảo nóng rồi nhanh chóng chiên một cái bánh trứng cà chua, cho thêm tiêu rồi bỏ thêm rau xà lách, ừ! Nhìn thấy thì rất ngon nhưng không biết vị như thế nào?
Trần Sa Sa cũng chưa thử, rót một ly sữa bò rồi bưng ra ngoài.
“Anh thử mùi vị trước đi, xem có ăn được không?” Trần Sa Sa đặt đồ ăn lên bàn trước mặt Đường Thần, quả thật giống như một cô hầu gái.
Đường Thần trông thấy bánh trứng có màu sắc rất ổn, khóe môi cong lên một đường cong khó phát giác, cầm lấy, ưu nhã cắn một miếng nhỏ, nhai nhai…
Trần Sa Sa đứng ở bên cạnh anh ta, trong lòng còn căng thẳng hơn lúc nhận được lời mời của “Lam Sắc Diên Vĩ ”.
Đường Thần ưu nhã ăn xong một cái, dừng lại, bỏ bánh xuống bàn, uống một ngụm sữa bò, lúc này mới nhìn Trần Sa Sa.
“Không, không ngon hả?” Trần Sa Sa cà lăm không rõ hỏi, hơn nữa ánh mắt trừng to ngây ngốc, có phải quên bỏ gia vị gì hay không?
“Miễn cưỡng ăn được, trên cơ bản phù hợp với khẩu vị của tôi.” Lời nói của Đường Thần có vài phần sâu cạn, mà người thành thật như Trần Sa Sa không cong ruột nhiều như vậy, gật đầu, vẻ mặt cười xán lạn, loại không tim không phổi nói: “Vậy là được rồi, vậy anh ăn đi! Tôi đi làm cho chính mình một phần!”
Mê Truyện Dịch