Trần Sa Sa cũng không ngốc đến mức nhìn không ra tia lửa ở đáy mắt Đường Thần! Quan trọng là ánh mắt kia còn không thành thật mà nhìn chằm chằm n.g.ự.c cô nữa!
Trần Sa Sa ra vẻ tự nhiên kéo chăn lên, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi hôn anh một cái, vậy là được rồi đi!"
Đường Thần nở nụ cười, tay đưa lên chóp mũi, sau đó thu nụ cười lại.
"Ừm, bắt đầu đi!"
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa nơm nớp lo sợ mà ngửa mặt lên, hôn một cái "chụt" trên cằm của Đường Thần, lập tức rụt về.
"Này! A."
Gáy của Trần Sa Sa bị Đường Thần giữ chặt, môi cô lại dán lên môi Đường Thần, người nào đó vô sỉ ép nụ hôn trở nên sâu hơn, nói: "Kĩ thuật quá tệ, tôi không vui vẻ, để tôi dạy cô cách hôn môi thế nào, hửm?"
Hai tay Trần Sa Sa chống trên n.g.ự.c của Đường Thần, nhưng sức lực của cô làm sao có thể so sánh được với người đàn ông này, dù cho Đường Thần không áp chế tay chân của cô, thì cô cũng vẫn không di chuyển anh được chút nào.
Cứ hôn như vậy đến khi âm thanh định kháng nghị của cô đều bị anh ngang ngược nuốt hết, cuối cùng biến thành mơ màng, "Ưm, ưm."
Móng vuốt của Đường Thần không thành thật mà bắt đầu xằng bậy, thân thể Trần Sa Sa triệt để cứng lại, sau đó mới hung hắng cắn vào môi người nào đó...
Lần này Trần Sa Sa cắn quá mạnh, vẻ mặt Đường Thần xám xịt buông người phụ nữ dưới thân ra, Trần Sa Sa thừa cơ chạy xuống giường, đi chân trần ra khỏi phòng, trốn vào phòng vẽ tranh.
Đường Thần tức giận đứng dậy đi tắm nước lạnh, tự mình giảm nhiệt, tự mình giải quyết...
Trong lòng rất tức giận, nghĩ sẽ không quan tâm người phụ nữ ngu ngốc đó nữa, cũng không phản ứng với cô nữa, đần còn chưa tính, lại còn cắn người. Nhưng mà nghĩ lại thì vẫn không được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4922-thuoc-loai-cho-sao.html.]
Càng ngu ngốc như vậy, càng như mèo hoàng quật cường thì anh lại càng muốn chinh phục cô, khiến cô hoàn toàn ngã vào lòng anh, lúc đó mới vui vẻ đúng không!
Đường Thần khoác áo đi ra ngoài, đi vào mấy phòng ở tầng ba cũng không thấy ai, anh một cước đá cửa phòng vẽ tranh, phát hiện cửa không có động tĩnh!
Đường Thần cầm nắm cửa, môi mím lại: "Trần Sa Sa, mở cửa."
Trần Sa Sa rúc trên sô pha giả chết, nhưng mà người nào đó lại không để cho cô giả chết.
"Ầm" mấy tiếng, tiếp đạp cửa vang lên ầm ầm: "Trần Sa Sa, nếu không mở cửa thì tôi sẽ phá cửa đó."
Trần Sa Sa lo lắng đánh thức dì ở dưới lầu, buổi tối không nên đánh thức người lớn tuổi!
Trần Sa Sa đành phải đứng lên mở cửa.
Sống dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu, biểu hiện của Trần Sa Sa lúc này phát huy triệt để câu nói đó!
"Anh, anh không ngủ tiếp sao?" Trần Sa Sa cúi đầu nói.
Trên tóc Đường Thần còn nhỏ nước, trừng mắt nhìn Trần Sa Sa, chợt kéo cánh tay cô đi đến phòng ngủ, trực tiếp ném người lên giường, bản thân cũng leo lên, chống hai tay hai bên người cô, trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đang căng thẳng kia, cúi đầu, hung hăng vừa cắn vừa hôn vài cái, rõ ràng là trừng phạt, sau đó mới buồn bực nói: "Bị doạ rồi sao?"
Trần Sa Sa hung hăng trừng to hai mắt: "Anh là chó sao? Cứ cắn tôi hoài."
Đường Thần bị chửi mà mặt mày xám xịt, khoé môi không khỏi giật giật, hung ác nhéo mặt cô: "Cô dám mắng tôi?"
Trần Sa Sa mím môi, chớp chớp mắt to, vô tội nói: "Tôi nào dám mắng sếp, trong mười hai con giáp thì anh vốn cầm tinh con ch.ó mà đúng không!"