"Ha ha, thật ra tôi cảm thấy đàn ông không nên đánh phụ nữ, nhưng mà ngẫm lại nếu là vì Hiểu Hiểu, vậy thì tôi đây liền ủng hộ." Người phụ nữ đeo kính râm cười nói.
An Noãn Noãn vốn đang cẩn thận soi gương không có ý định ngẩng đầu lên, nhưng nghe thấy bọn họ nói đến ba chữ "Lục Tĩnh Vũ" thì liền quay đầu lại nhìn sang, rất nhanh liền đụng phải ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu.
"Tại sao cô lại ở đây?" Mục Hiểu Hiểu gần như là bổ nhào đến trước mặt của An Noãn Noãn, hung dữ nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô, nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Chiếc váy này bao nhiêu tiền, tôi muốn có nó."
Mục Thanh Tuyết nhanh chóng giữ chặt Mục Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, em làm sao vậy, đừng gây chuyện ở nơi công cộng."
"Chị, cô ta chính là người phụ nữ đê tiện An Noãn Noãn, chính là cô ta bị Lục Tĩnh Vũ bỏ rơi mà chạy đến quyến rũ anh Bắc Thần..."
An Noãn Noãn lập tức xem như đã hiểu rõ, đây chính là vị hôn thê trước trước kia của Cố Bắc Thần, Mục Thanh Tuyết? Hoá ra cô ấy là chị của Mục Hiểu Hiểu sao?
Lúc Mục Hiểu Hiểu bén nhọn nói, khoé môi An Noãn Noãn như cười như không mà nhếch lên nhìn vẻ hùng hổ của Mục Hiểu Hiểu: "Có gan thì cô cứ lập lại lời nói của mình lần nữa."
Lúc này An Noãn Noãn mình có vẻ như cực kỳ bình tĩnh, nhưng cô đã vì lời nói của Mục Hiểu Hiểu mà siết chặt nắm tay, hận không thể tiến lên kéo xuống lớp mặt nạ kia của cô ta.
Mục Hiểu Hiểu tức giận, đưa tay nắm chặt lấy chiếc váy nhìn về phía nhân viên bán hàng: "Kêu cô ta cởi ra cho bổn tiểu thư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-491-khieu-khich.html.]
"Chát." An Noãn Noãn ngay lập tức cho Mục Hiểu Hiểu một bạt tai.
Nháy mắt tiếp theo, tất cả mọi người như vừa gặp quỷ mà c.h.ế.t đứng, ngừng thở nhìn bóng dáng mảnh mai của An Noãn Noãn.
"A... An Noãn Noãn tiện nhân cô dám đánh tôi, bổn tiểu thư liều mạng với cô..." Mục Hiểu Hiểu không rõ tình huống ôm một bên mặt hét chói tai, đánh về phía An Noãn Noãn...
"Làm gì đó." Cố Bắc Thần từ xa tiến đến, chuẩn xác chặn cánh tay của Mục Hiểu Hiểu lại, trực tiếp ném thẳng cô ta vào người của Mục Thanh Tuyết và mẹ của Mục Thanh Tuyết đang đứng cách đó vài bước.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần ôm An Noãn Noãn trong vòng tay của mình, cúi đầu nhìn cô: "Em có bị thương ở đâu không?" Ánh mắt anh vừa cưng chiều lại vừa đau lòng, hành động khẩn trương lúc này trong mắt anh hoàn toàn không có người khác, chỉ có cô gái ở trong lòng mà thôi.
An Noãn Noãn lúc này cũng là người phụ nữ có "chút tâm tư", lắc lắc tay, nhìn Cố Bắc Thần: "Không có chuyện gì, nhưng tay đánh đau rồi." Cái vẻ mặt kiêu ngạo lại bình tĩnh kia thì làm gì giống một cô gái trẻ chỉ mới hai mươi mấy tuổi cơ chứ.
Môi Cố Bắc Thần khẽ cong lên, đưa tay xoa tóc trên đỉnh đầu của cô, tay kia thì cầm tay của cô lên: "Phù phù" thổi vài cái rồi lại hỏi: "Còn đau nữa không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." An Noãn Noãn cười rạng rỡ.
Lúc này Mục Hiểu Hiểu vừa trừng mắt lại bụm miệng quên cả khóc, cứ như vậy mà nhìn hai người trước mặt thể hiện tình cảm, đặc biệt là mẹ của Mục Hiểu Hiểu, đau lòng cho con gái mà xoa mặt, chất vấn: "Ở nơi này mà lại có một đứa con gái vô học như vậy, ở nơi công cộng mà đánh người khác chẳng phải rất vô giáo dục sao?"