Điều khiến cho Đường Thần kinh ngạc khi bước vào phòng không phải là Trần Sa Sa đang mặc áo sơ mi của anh, để lộ ra cặp chân xinh đẹp kia, mà là một tay cô cầm cọ vẽ, một tay cầm thuốc lá.
Đường Thần nhíu mày, về sau liền cảm thấy người phụ nữ này có quá nhiều mặt, trong suy nghĩ của Đường Thần anh vẫn luôn tự cho cô là bé thỏ trắng thì giờ đây người phụ nữ này lại hút thuốc?
Đường Thần cũng không phải là chưa từng thấy phụ nữ hút thuốc, mà loại tính cách đường hoàng hút thuốc như vậy, cảm giác xảy ra trên người một bé thỏ con như Trần Sa Sa thì thật là vô cùng không hợp lý!
Hai tay người nào đó khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào khung cửa, liền yên lặng không một tiếng động mà nhíu mày nhìn Trần Sa Sa, người đang nghiêm túc tô tô vẽ vẽ, đôi lúc thì đưa điếu thuốc lên môi, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hút, hơi híp mắt lại, chậm rãi nhả ra một ngụm khói, nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm đầy sao bên ngoài cửa sổ, khoé môi cong lên một độ cong ôn hoà ấm áp như ánh mặt trời, cúi đầu, giơ bút lên, dường như cảm thấy không đúng, liếc mắt sang bên cạnh, cả người liền cứng lại như gặp quỷ!
Chỗ đặc biệt trên người của Trần Sa Sa, càng tìm tòi nghiên cứu kỹ thì sẽ có rất nhiều, rất nhiều, quả thật giống như đang đào kho báu vậy, thỉnh thoảng sẽ khiến cho người ta kinh ngạc mừng rỡ không thôi.
Cũng giống như hiện tại, trên tay cô cầm điếu thuốc, nhưng lại không có một chút phong trần cợt nhả nào, ngược lại còn có một chút khí phách nhàn nhạt khó nói ra!
Đột nhiên nhìn thấy có người dựa bên khung cửa nhìn cô, nhưng cô không ngạc nhiên la lên, vỗ ngực, càng sẽ không hét lên.
Chuyện này vô cùng khác với các người phụ nữ khác!
Khuôn mặt và khoé môi của Đường Thần lộ vẻ vui vẻ, đôi mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay của Trần Sa Sa, nhíu mày: "Vẽ thiết kế phác họa thế nào rồi?"
Lúc này Trần Sa Sa mới giật mình nhìn xuống, giấu điếu thuốc ra sau lưng: "Sao anh không nói câu nào mà đứng ở đó, làm người ta sợ muốn nhảy dựng luôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4891-mot-buoc-di-sai-de-han-nghin-doi.html.]
"Vậy sao?" Đường Thần đi đến trước mặt Trần Sa Sa: "Sao tôi lại cảm thấy cô không có chút gì là sợ sệt cả."
Trần Sa Sa nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi phải hô to gọi nhỏ thì anh mới cảm thấy đã làm tôi sợ sao?"
Đường Thần không hề muốn tiếp tục cái chủ đề nhàm chán này với Trần Sa Sa, đôi mắt thản nhiên liếc nhìn áo sơ mi mỏng trên người cô và đôi chân xinh đẹp kia, còn có cảm giác, con thỏ nhỏ này tám phần là không có mặc nội y đi!
Nhưng mà ánh mắt Đường Thần lại không tiếp tục nhìn xuống mà dừng lại trên bản vẽ kia, ánh mắt lập tức sáng lên!
Ánh mắt dời sang nhìn cảnh đêm bên ngoài của sổ, rồi lần nữa nhìn vào mặt Trần Sa Sa: "Dùng ngôi sao và biển rộng làm bối cảnh sao? Chủ đề là đêm thu? Hay là ánh trăng? Hay là phong đỏ? Không có đầy đủ các lớp cảm xúc."
Trần Sa Sa lập tức mở to hai mắt: "Sao anh xem hiểu ý cảnh này là gì?" Cô thật sự vô cùng tò mò, Đường Thần không phải là nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp, càng không có nghiên cứu qua mấy thứ quần áo này, nhưng làm sao anh có thể hiểu được các lớp cảm xúc và ý cảnh?
Đường Thần nhìn chằm chằm bản vẽ kia thật lâu: "Tôi không hiểu thiết kế thời trang, nhưng mà tôi hiểu vẽ."
Trần Sa Sa ngượng ngùng gật đầu: "Cũng đúng, tôi quên mất cái này."
Cuối cùng chủ đề của hai người vẫn dừng lại trên bản vẽ.
Trần Sa Sa cầm cọ vẽ, vung bút vẽ người mẫu trong bộ váy dài như nước chảy mây trôi, thêm thật nhiều phong đỏ rơi xuống, ánh mặt trời xuyên qua lá chiếu lên trên người của người mẫu, đặt bút lên mép váy, vài phút liền vẽ ra mấy cái ngôi sao phản chiếu, dưới chân là nước biển xanh biếc.
Mê Truyện Dịch