Trần Sa Sa nghiêm túc nhìn Đường Thần, dưới ánh đèn đường, đôi mắt to của cô vẫn sáng như sao: "Đường tổng, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên quay lại làm việc trong phòng thiết kế của công ty. Dù sao thì môi trường ở đó tôi cũng quen thuộc rồi, cũng thuận tiện liên lạc với Trình tổng và những người khác kịp thời."
Đường Thần hơi nhướng mày, nghiêm túc hơn Trần Sa Sa nói: "Không cần, Trình Thiên Vũ đã sai người chuyển đồ của cô qua rồi, tôi đã nhờ Mạc Thành chuyển nó lên lầu cho cô. Nhớ là từ giờ trở đi, cô do tôi quản, thiết kế và may trang phục, cô cần gì nói với tôi là được, tôi sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu của cô."
"..." Trần Sa Sa nghe xong sợ hãi mặt đỏ bừng như máu, đây rõ ràng là trao đổi công việc bình thường, nhưng như thế nào bị Đường Thần nói ra như vậy lại khiến cho người nghe nghĩ ra hình ảnh xấu nào đó đâu!
Trần Sa Sa không mở mắt ra: "Đường tổng, tôi rất tò mò, tại sao lại như vậy?"
Đường Thần giơ tay nắm cằm Trần Sa Sa, ép đôi mắt to của cô nhìn anh, gằn từng chữ: "Tại sao? Tôi nói rồi, vụ đầu độc ở khách sạn vẫn chưa được điều tra rõ, hiện tại cô vẫn còn nguy hiểm, còn hạng mục này tôi đã đầu tư biết bao nhiêu tiền cô biết không?"
Trần Sa Sa lắc đầu một cách máy móc: "Không, không biết."
Đường Thần dùng ngón tay ra hiệu: "Ngần này." Nói xong, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của cô: "Cho nên, hiện tại tôi nhất định phải bảo vệ cô, chứ còn sao nữa!"
Trần Sa Sa làm sao mà phản ứng nhanh như vậy được, hơn nữa cô không nhạy cảm với các con số, hoàn toàn không hiểu, điệu bộ của Đường Thần là cái quái gì vậy chứ!
Nhưng Đường Thần một chút cũng không nói cho cô biết, để cô ở biệt thự bên bờ biển Hoảng Kim thiết kế quần áo, còn một điểm nữa, anh ta và Trình Thiên Vũ trao đổi một điều kiện gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4862-su-kieu-ngao-cua-anh-ay-khong-cho-phep.html.]
Đối với Đường tam thiếu kiêu ngạo mà nói, anh mói không để tiểu bạch thỏ kia biết sau lưng anh đã làm điều gì đâu!
Mê Truyện Dịch
Dù sao ngoại trừ việc trước đây anh bị chút ủy khuất cùng trở ngại ra, lớn lên thì tranh giành quyền thừa kế của Đường gia với hai người anh trai của mình, Đường Thần được coi là thiên chi kiêu tử, nhưng điều duy nhất khiến mặt mũi anh mất hết, chính là anh yêu lâu như vậy, sâu như vậy, xót thương cho người phụ nữ kia như vậy, nhưng từ đầu đến cuối đều không được như anh mong muốn. Còn chưa kể hiện tại Trần Sa Sa dường như có quan hệ khá tốt với người phụ nữ đó, cho nên, anh mới không cần để Trần Sa Sa biết suy nghĩ thực sự của mình đâu!
Nhưng Trần Sa Sa nghe được thì càng thêm mê mang hơn, cô từng tốt nghiệp đại học trở về thành phố B nhưng không khí gia đình luôn ngột ngạt, cô có thể bị anh trai và chị dâu bán vào sòng bạc để trả nợ bất cứ lúc nào, bố mẹ nuôi cũng nhân lúc con trai và con dâu không ở nhà, để cô mau trốn khỏi thành phố B và không bao giờ quay lại nữa.
Cô một mình đến Hải Thành gặp Đường Thần suy nghĩ trong đầu cũng rất đơn giản, dù sao cũng từng là đàn anh đàn em học cùng trường, anh giúp cô tìm một việc làm hẳn là có thể chứ!
Nhưng cô không ngờ có quá nhiều biến số xảy ra, khiến cô vô tội lại dính vào một âm mưu, và bây giờ, cô cho rằng mình có khả năng kiểm soát vận mệnh và cuộc sống của mình, nhưng thực tế lại không như cô muốn.
Trần Sa Sa gật đầu: "Đường tổng, vậy tôi có thể đưa ra yêu cầu với anh không?"
Đường Thần gật đầu: "Đương nhiên."
Trần Sa Sa bĩu môi, ánh mắt trống rỗng trôi về một phương xa không xác định, ánh mắt cô sau một giây thì hạ xuống: "Lần này khi hoàn thành thiết kế trang phục, tuần lễ thời trang Paris kết thúc, tất cả đều chính thức đi vào hoạt động, tôi có thể từ chức được không?"