Cả Mạc Thành và Trần Sa Sa đều kinh ngạc nhìn những món đồ đang cầm trên tay, ngay sau đó, người đầu tiên có phản ứng là Mạc Thành, anh ta giật lấy bó hoa trên tay Trần Sa Sa: "Cô đi theo Đường tổng trước, tôi sẽ đi xử lí chúng."
Mạc Thành đi theo Đường Thần bao nhiêu năm, chưa có chuyện gì là chưa trải qua, anh đã nói như vậy, nhất định có lý do của anh.
Trần Sa Sa này lại ngây ngốc nhìn Đường Thần, bởi vì đôi mắt to, khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ giống như một con thỏ nhỏ, lại ngốc nghếch, nhưng thật sự khiến người ta cảm thấy vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu!
“Nhìn tôi làm gì? Đi thôi.” Đường Thần tỏ vẻ ngoài An Noãn Noãn ra, người phụ nữ ngốc này quả thật là người phụ nữ xuất hiện nhiều nhất trong tâm trí của Đường tam thiếu anh, như thế nào có thể vô cảm như vậy đâu!
Không phải tất cả phụ nữ khi nhìn thấy anh đều hận không thể đem bộ n.g.ự.c ba mươi D của mình ra, thật thuận tiện cọ sát vào anh hay sao, còn người phụ nữ này làm sao có thể thờ ơ vậy chứ!
Kể từ lúc quen biết đến hiện tại, tiếp xúc nhiều năm như vậy, cô gái có bản tính ngốc ngếch ảnh hưởng đến Đường Thần này vẫn không thay đổi, may thay, phản ứng Trần Sa Sa với tất cả đàn ông đều vô cảm và khờ dại như vậy, cung phản xạ dài của cô đối với đàn ông gần như bằng không, vì vậy, Đường Thần ngược lại cũng không quá tức giận, nếu cô có phản ứng với Trình Thiên Vũ hoặc Mạc Thành, còn có sư phụ cực kỳ không đáng tin cậy Lôi Nặc Tây kia của cô, nếu sống dễ dãi như Đường tam thiếu anh nói, vậy thì người nào đó tuyệt đối sẽ bóp c.h.ế.t con thỏ nhỏ ngu ngốc này trong vài giây!
Trần Sa Sa nuốt nước bọt: "Đi đâu?"
Đường Thần chỉ vào một khu biệt thự cách đó không xa: "Ở đó."
Trần Sa Sa nhìn khu biệt thự đẹp như tranh vẽ, quả thực là một thế giới không hợp với cô, khẽ nhíu mày: “Đi đến đó làm gì?” Giọng nói của cô có chút run rẩy, không lẽ giống như những gì Mạc Thành nói, anh muốn đem cô nhốt lại rồi nuôi ở trong đó!
Quay đầu lại, Mạc Thành đã phóng xe đi rồi, Trần Sa Sa trợn to hai mắt, chẳng lẽ bản thân lại rơi vào trong vòng xoáy cực lớn rồi sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4842-muon-dem-co-nhot-lai.html.]
Đột nhiên, Trần Sa Sa hình như nghĩ tới điều gì, nhìn Đường Thần chằm chằm: "Túi, túi của tôi đang ở trong xe, trong túi xách có điện thoại."
Đường Thần đã sắp không còn bình tĩnh được rồi: "Mạc Thành lái xe trở về biệt thự, có túi xách và điện thoại, mau nhanh chóng đi theo tôi."
Mê Truyện Dịch
“Tôi có thể mượn điện thoại của anh không? Đường tổng.” Trần Sa Sa nhìn Đường Thần một cách thận trọng.
“Gọi cho ai?” Đường Thần nhìn chằm chằm vào ánh mắt lo lắng của Trần Sa Sa.
"Cái đó, không phải có một số đồ được Trình tổng chuyển đi rồi sao, anh ấy nói sẽ gửi đến căn hộ của tôi, không nhìn thấy tôi ở đó anh ấy sẽ lo lắng..."
"Trình Thiên Vũ không ngu ngốc như cô, không nhìn thấy cô ở căn hộ sẽ gọi điện thoại cho tôi. Đi thôi!" Dứt lời, Đường Thần đưa tay về phía Trần Sa Sa.
Tay của Trần Sa Sa rụt lại, làm gì vậy? Đường tổng là có ý gì, gần đây luôn cùng với Trình Thiên Vũ đối địch, bây giờ lại không có Trình Thiên Vũ ở đây, anh còn muốn nắm tay cô?
Nằm mơ đi! Tay của một người phụ nữ, không phải đàn ông muốn nắm là có thể nắm được đâu?
Nhìn thấy Trần Sa Sa như vậy, Đường Thần trực tiếp kéo lấy tay Trần Sa Sa, tức giận nói: "Không phải tiếp theo cô muốn thiết kế quần áo để tham gia cuộc thi chính thức sao! Nơi này bình thường tôi không ở, tầng ba sẽ biến thành phòng làm việc của cô, cô tự mình bày trí là được. Hửm?"