Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 483:2 Làm gì mà phải vội vàng vậy!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 07:08:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nghe thấy giọng nói của Mạc Thành, toàn thân Trần Sa Sa lại cứng đờ, thật sự quá đủ rồi, hôm nay, cô có thể hiểu được, Đường Thần đây là cố ý, cố ý kéo thêm hận thù cho cô đồng thời làm cô mất mặt, lúc quay về đi làm sao có thể đối diện với đồng nghiệp đây, mọi người nhất định sẽ nói rằng cô dụ dỗ Trình Thiên Vũ rồi mà vẫn nhớ nhung Đường Thần cho coi!

Những lời đó, chẳng phải Trần Sa Sa cô rất lợi hại sao? Nhưng, cô không có, đó là do tên Đường Thần dở trò mà.

Thời điểm Trần Sa Sa bị Đường Thần ném vào trong xe, cả người mới có cảm giác lấy lại được sự tự do và hô hấp, cô thở hổn hển, vội vàng lại gần cửa xe, vịn vào cửa: "Chờ đã ~"

“Nói.” Đường Thần nhìn chằm chằm Trần Sa Sa phun ra một chữ.

Trần Sa Sa nuốt nước bọt: "Cái đó, để tôi chào trợ lý Diệp đã, nếu không, nếu không..."

Diệp Hân Đồng đứng ở phía sau Đường Thần không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt, quay mặt lại, nhìn Trần Sa Sa: "Xin chào! Sa Sa, chúc cô mau chóng hồi phục, bông hoa này tặng cho cô, hôm khác chúng ta gặp nhau nhé!"

Trần Sa Sa xấu hổ muốn chết, lại nhìn Diệp Hân Đồng, căn bản không hề có vẻ căm ghét như Trần Sa Sa nghĩ!

Cũng chỉ là một nụ cười lịch sự, không khác so với trước kia, nhưng mà, Diệp Hân Đồng càng thờ ơ và bình tĩnh như vậy, trong lòng của Trần Sa Sa càng không yên tâm, làm gì có người phụ nữ nào nhìn thấy bạn trai tin đồn mập mờ của mình, hôn người phụ nữ khác mà trên mặt vẫn mỉm cười điềm tĩnh, điều này hoàn toàn không bình thường chút nào!

Trần Sa Sa do sự khó xử nói: "Trợ lý Diệp, cái đó, vừa rồi, vừa rồi, cô đừng hiểu lầm, tôi, tôi chỉ là, đi đứng không tốt, cho nên..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4832-lam-gi-ma-phai-voi-vang-vay.html.]

Đường Thần đã chen vào trong xe, nâng Trần Sa Sa lên rồi ném sang bên cạnh, vừa lúc Đường Thần chuẩn bị đóng cửa xe, Diệp Hân Đồng nhanh chóng nói, trực tiếp chặn cửa xe lại, đưa một bó hoa lớn và giỏ trái cây vào trong xe, khinh khỉnh nhìn Đường Thần, kỳ quái nói: "Đường tổng, anh làm gì mà vội vàng như vậy? Đây là quà tôi tặng Sa Sa."

Nhìn thấy xe của Đường Thần chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, hai mắt Diệp Hân Đồng nhèo lại, trong chốc lát, liền thu hồi ánh mắt, sau đó lái xe rời đi.

Xe của Đường Thần trực tiếp lái đến hướng bờ biển, nói thật, Trần Sa Sa này thực sự giống như một tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, từng vì không tự tin vào xuất thân của mình, nên từ nhỏ cô đã luôn có thái độ mềm mỏng dĩ hoà vi quý (*), nhưng cô cũng có lúc tức giận không kiềm chế được, ít nhất là trước khi gặp được Đường Thần, phạm vi quan hệ của cô toàn là những người dân bình thường và những đứa trẻ bình thường trong những con hẻm nhỏ của khu chợ, bao gồm cả người anh trai tồi tệ của mình, ở trong đám người có những thói quen xấu đó, cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ mình không để bọn họ bắt nạt, cố gắng hết sức trong đám người đó tìm ra những người được gọi là tốt, để làm bạn.

(*) Dĩ hòa vi quý: Dĩ hòa vi quý chỉ lối sống tích cực khi chúng ta đối nhân xử thế. Lý giải theo từ có thể hiểu là: ‘Dĩ’: lấy, ‘Hòa’: hòa thuận, hòa hợp, kết hợp hài hòa, ‘Vi’: làm, ‘Qúy’: quý giá, quý báu, cần được coi trọng, đề cao. Ý nghĩa cả câu khuyên con người ta giao tiếp hòa thuận, hòa nhã khi tiếp xúc lẫn nhau. Việc hòa hợp, nhường nhịn lẫn nhau sẽ giúp cải thiện mối quan hệ giữa hai người. Và đó là “quý”, quý báu.

Điều này đủ cho thấy Trần Sa Sa là một cô gái thông minh, nhạy bén với tình huống và biết cách bảo vệ bản thân, mà lần duy nhất cô ấy bị tổn thương, và bị bắt nạt là khi gặp Đường Thần.

Mê Truyện Dịch

Suýt bị thanh mai trúc mã của anh g.i.ế.c chết, cũng là chuyện 2 năm sau vụ đó suýt bị con trai của cha mẹ nuôi bán cho một chủ nợ, cách đây không lâu, suýt nữa lại bị đầu độc chết, nghĩ lại, Trần Sa Sa đều cảm thấy dở khóc dở cười, số phận rẻ mạt cô, thậm chí bản thân đến từ đâu cũng không biết, bố mẹ là ai cũng không biết, vậy mà cái mạng hèn này lại có giá trị như vậy, được bao nhiêu người giàu nhớ thương như vậy.

Đột nhiên, chiếc xe dừng lại ở bờ biển, Trần Sa Sa vẫn đang yên tĩnh trong thế giới của riêng cô.

Mạc Thành xuống xe mở cửa: "Đường tổng, đến rồi."

Trần Sa Sa lúc này mới hoàn hồn, đôi mắt to sáng ngời đột nhiên mở lớn hơn, nhìn nghiêng qua Đường Thần đang cười tà ác: "Tại sao lại đến đây?"

Loading...