Đường Thần chỉ là đùa dai hù dọa cô một chút mà thôi, nhưng mà anh không ngờ đến là, đôi môi của cô lại mềm như vậy, quả thật giống như kẹo đường Q ăn khi còn nhỏ, mang theo chút mùi trái cây thoang thoảng và mùi hương tự nhiên của cơ thể con gái!
Trong khoảnh khắc khi môi Trần Sa Sa động đậy, cảm giác giống như lông vũ lướt qua làm cho Đường Thần trực tiếp gia tăng nụ hôn kia sâu hơn!
Mê Truyện Dịch
Ở bãi đậu xe bên dưới, có người soi gương chỉnh sửa lại lớp trang điểm và diện mạo, mở cửa xe, cầm một bó hoa, đóng sầm cửa xe lại, chuẩn bị bước vào thang máy, lên phòng bệnh trên lầu.
Mà trong thang máy, nụ hôn trong thang máy đang nồng nhiệt dây đưa đầy kích thích...
"Đing" một tiếng, cửa thang máy mở ra, người bên ngoài hoàn toàn sững sờ!
Ở cửa thang máy là Diệp Hân Đồng đang cầm bó hoa tươi, mà bên trong là cảnh tượng hai người cúi đầu hôn nhau.
Diệp Hân Đồng lúc này không có bất kì tư cách và lý do nào để ngăn cản hay ghen tuông, cô ta cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên của “Văn An công phường”, sở dĩ Đường Thần tình nguyện nói nhiều thêm vài câu với cô ta như vậy, thái độ với cô ta đặc biệt hơn những người phụ nữ khác, đều xuất phát từ việc cô ta trông giống người phụ nữ nào đó mà thôi, trong lòng cô ta biết rõ.
Bất cứ phỏng đoán nào Diệp Hân Đồng cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không bằng trời tính, cô ta vậy mà lại tính sai một Trần Sa Sa, một Trần Sa Sa đột nhiên xuất hiện, hơn nữa cô ấy còn mang theo một vầng hào quang lớn xuất hiện trở lại, khi cô ấy vừa xuất hiện, tất cả kế hoạch của Diệp Hân Đồng đều rối tung lên, điều này khiến cô ta không ngờ tới.
“Khụ khụ ~” Diệp Hân Đồng nhìn hai người bên trong khẽ ho một tiếng, Đường Thần có vẻ rất tức giận vì bị người khác quấy rầy chuyện tốt, tức giận cắn lên môi Trần Sa Sa một cái, rồi mới ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4831-lam-gi-ma-phai-voi-vang-vay.html.]
Thời điểm ánh mắt chạm nhau, Đường Thần bình tĩnh giống như người vừa rồi hôn lên tiểu bạch thỏ trong tay không phải là anh, không có chút xấu hổ nào, chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ bên ngoài thang máy, ánh mắt và cảm xúc đều không không thể nắm bắt.
Còn Diệp Hân Đồng cũng không phải một cô gái bình thường, trình độ cô ta tự điều chỉnh tâm lý và thái độ cũng không kém Đường Trần, chưa đến nửa giây, sắc mặt cô ta trở nên nhẹ nhàng, nụ cười thâm sâu khó đoán: "Thật ngại quá, làm phiền chuyện tốt của Đường tổng rồi!"
Đương nhiên Trần Sa Sa có thể nghe ra đó là giọng của ai, giọng nói của Diệp Hân Đồng có chút khàn khàn, đặc biệt độc nhất vô nhị, xong rồi, lần này cô hoàn toàn kéo đến một cái thù hận thật to rồi, phải làm sao đây?
Nhưng Đường Thần vẫn ôm cô vào lòng, cánh tay anh giống như bức tường sắt, ôm chặt cô vào trong ngực, bản thân cô căn bản không thể động đậy được, làm sao xuống đất được chứ.
Đường Thần trực tiếp ôm Trần Sa Sa đi ra khỏi thang máy, liếc nhìn nụ cười mơ hồ của Diệp Hân Đồng: "Trợ lý Diệp tới đây thăm người sao?"
Diệp Hân Đồng trợn trắng mắt nhìn Đường Thần, lắc lắc bó hoa trong tay: "Đương nhiên là tôi tới thăm Sa Sa rồi~"
Trần Sa Sa bị Đường Thần ôm quá chặt, cho nên, khuôn mặt cô từ đầu đến cuối luôn bị anh che ở trước ngực, điều này khiến cô không thể ngẩng mặt lên để nhìn biểu cảm và ánh mắt của Diệp Hân Đồng lúc này.
“Cô ấy xuất viện rồi, đặt hoa lên xe tôi, sau này hai người hẵng gặp lại, hôm nay tôi tìm cô ấy có chuyện.” Đường Thần vừa đi vừa nói, trong lòng ôm người phụ nữ nhẹ như bông, đối với anh mà nói dường như không gì nhẹ nhàng và thoải mái hơn như vậy.
Mạc Thành nhíu mày, nhưng vẫn là mở cửa ghế sau, giữ chặt nóc xe: "Chậm một chút."