(*) Phong sát: “Phong” là phong tỏa, bao vây, “Sát” nghĩa là g.i.ế.c hại. Theo như Từ điển tiếng Trung hiện đại thì phong sát sẽ được dịch là “dùng lệnh cấm hoặc phong tỏa để ngăn một người tiếp tục xuất hiện trong một lĩnh vực nhất định”.
Nhìn vẻ mặt kinh sợ và dáng vẻ do dự của Trần Sa Sa, Đường Thần đã nghĩ đến một chút, cô nhớ ra điều gì đó, nhưng là không tin tưởng anh mà thôi.
Xét đến việc Trần Sa Sa không tin tưởng vào chính mình, còn có scandal gần đây của Đường Thần thực sự hơi cao, vì vậy, người nào đó vẫn rất có khả năng quan sát và thấu hiểu lòng người, đặc biệt là tâm tư phỏng đoán của con thỏ trẳng bé nhỏ như Trần Sa Sa, một lần đoán là một lần chuẩn.
Đường Thần giả vờ như không nhìn thấy sự hoảng loạn của Trần Sa Sa, bình dị nói: “Hôm đó, bọn họ dọn dẹp hiện trường quá nhanh, cảnh sát và bộ phận an ninh khách sạn, còn có người của Trình tổng, người của Giang tổng, mấy nhóm đều phân công ra tìm kiếm và điều tra, nhưng đều không tìm thấy manh mối cụ thể. Một đống rác thải sinh hoạt lớn đổ bừa bãi trên quảng trường khách sạn, cô có thể hình dung là khái niệm gì, các loại chai nước giải khát, chai nước khoáng, các loại hộp cơm dùng một lần, các phương pháp loại trừ từ lớn nhỏ, hiện tại đã 48 giờ không ngừng tìm kiếm, các chai chai lọ lọ có thức uống hoặc thực phẩm chứa chất độc xyanua."
Nhưng bất luận Đường Thần có nói thế nào đi chăng nữa, Trần Sa Sa đều sẽ không tiếp lời anh ta, đến cuối cùng, Trần Sa Sa né tránh ánh mắt của Đường Thần, nhẹ giọng nói: “Tôi mệt rồi, hãy để tôi suy nghĩ lại! Cảm ơn anh đã tặng tôi cây trầu và và thủy trúc, tôi rất thích."
Lời hạ lệnh đuổi khách khéo léo này thật là tốt a!
Đường Thần nhíu mày, đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống mi mắt nặng trĩu cùng sắc mặt tái nhợt của Trần Sa Sa: "Giữa tôi và Trình Thiên Vũ, cô tin ai?"
Trần Sa Sa trực tiếp chui vào trong chăn: "Không tin ai cả, hai người đều là ông chủ của tôi, tôi chỉ làm tốt bổn phận của mình là được rồi, về phần chuyện bị hạ độc! Giao cho cảnh sát từ từ điều tra là được, nếu không điều tra ra được, vậy họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, dù sao thì tôi cũng chưa chết.”
“Trần Sa Sa, thái độ này của cô là đang dung túng những kẻ phạm tội, cô có biết không hả?” Đường Thần cảm thấy Trần Sa Sa không những là một tên ngốc mà còn là một kẻ ngược trí và thiếu kiến thức về pháp luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4811-xin-duong-tong-dung-phong-sat.html.]
Một người nào đó thực sự là chỉ tiếc rènsắt không thành thép trừng mắt nhìn Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Đường tổng yên tâm, nếu tôi nhớ lại bất cứ điều gì sẽ trực tiếp nới với Trình tổng, vậy nên anh không cần bận tâm đâu."
Đường Thần nghe xong lời này liệt thật tức giận, nhìn chằm chằm vào Trần Sa Sa một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Sa Sa, tôi nói cho cô biết, chuyện này trong một chốc một lát cảnh sát sẽ không thể điều tra ra được cái gì đâu, còn tôi lại là chủ khách sạn, vì vậy, tôi không thể can thiệp vào việc điều tra, để tránh bị nghi ngờ cô hiểu không?"
Trần Sa Sa mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Đường Thần: "Vậy nên, Đường tổng đích thân đến điều tra tôi đúng không? Tôi có thể hiểu được anh đang lo lắng điều gì không? Hay là, anh đã biết chuyện gì rồi?"
Mê Truyện Dịch
Đường Thần sững sờ, sau đó chỉ vào Trần Sa Sa: "Quả thật là hết thuốc chữa với cô."
"Cô nhớ lại được thông tin hữu ích gì hãy nói với tôi, trước tiên đừng nói cho Trình Thiên Vũ biết, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho cô, lỡ may thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không giải quyết hậu quả gì cho cô như tôi đã nói."
"Cảm ơn Đường tổng, vậy đợi khi nào tôi nhớ ra được điều gì giá trị sẽ lại nói với anh!"
Sự không hợp tác của Trần Sa Sa, đã khiến Đường Thần đoán được một hai điều, trong lòng cô hẳn là có cân nhắc, chỉ là, cô đang lo ngại điều gì?
Đường Thần nhíu chặt lông mày, đi đến bên giường bệnh, dùng hai tay ôm lấy vai Trần Sa Sa: "Tôi nói cho cô biết, tôi mới là cổ đông lớn nhất của dự án này. Tôi có quyền quyết định bất kì ai đi hay ở hoặc là bị phong sát, cô đừng dựa vào cái tính thu mình của cô mà đến chọc tức tôi, tôi đây là đang cố gắng cứu hàng trăm người khỏi vấn đề miếng cơm manh áo, cô rốt cuộc là có hiểu hay không, hả?"