Trình Thiên Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt Đường Thần, gật đầu, nghiêm túc nói: “Lúc ấy tình thế cấp bách cho nên liền viết chữ anh trai, hiện tại, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, tôi, Trình Thiên Vũ đang theo đuổi Trình Sa Sa, cô ấy là bạn gái của tôi. Cho nên, lúc này, anh nghe được rõ ràng chưa!”
“Phốc ~” Lôi Nặc Tây thiếu chút nữa lại bị sặc, chính là nghẹn đến mức mặt đỏ tía tai nhịn trở lại, nuốt ngụm nước miếng, trong lòng yên lặng tặng hai ông chủ kia hai vòng tròn nguyền rủa, em gái anh, ăn cơm đều không thể yên ổn ăn, cũng khó có được mà.
Như vậy liền làm Trần Sa Sa xấu hổ nha!
Lớn như vậy rồi, cô khi nào trở nên được yêu thích như thế? Cô có thể giải thích hành vi này là hành vi tranh đoạt bạn gái của hai ông chủ lớn này không?
Trần Sa Sa đưa tay đỡ then cửa, hơi hơi nhíu mi lại, không nói câu gì cũng không thích hợp nhỉ! Chính là, nói đi!
Cô rốt cuộc nên nói câu gì đây.
Hai người đàn ông ngoài cửa đều vì lời nói của Trình Thiên Vũ mà ngây dại, Trình Thiên Vũ phỏng chừng cũng không nghĩ tới đầu óc mình là như thế nào mà nói ra những lời này trước mặt Trần Sa Sa!
Nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy (*), lời nói Trình Thiên Vũ nói cũng là lời trong lòng, đều đã nói ra, dù sao cũng không mất mặt, liền nhìn về Trần Sa Sa ở phía cửa phòng, “Sa Sa, nằm lại trên giường đi.”
(*) Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy: (quân tử nói một lời, bốn ngựa khó đuổi). Chính là nói một lời khi đã phát ra thì không thể thu lại, cũng ý rằng, lời nói của người quân tử rất uy tín, không dễ đổi thay.
Phản xạ của Trần Sa Sa vốn dài, nhưng động tĩnh trong chốt lát vừa rồi, cô hoàn toàn nghe được hết, hơn nữa cũng hiểu đại khái, làm sao có thể yên tâm đi vào được!
Trình Thiên Vũ là gặp quỷ hay sao, lời đều có thể nói bậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4782-khi-nao-co-tro-nen-duoc-yeu-thich-nhu-the.html.]
Mất chốt là Đường Thần giờ phút này, mặt hoàn toàn đen thành than củi, đôi mắt đăm đăm nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Trần Sa Sa, thần sắc trong mắt phức tạp khó hiểu!
Trần Sa Sa vội vàng nói với Đường Thần: “Cảm ơn Đường tổng.” Cô vốn dĩ mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt không lâu, cả người không có sức lực, thời điểm nói chuyện giọng đều mềm như bông.
“Trình tổng nói thật sao?” Đường Thần nhìn chằm chằm hai con ngươi lớn của Trần Sa Sa hỏi.
Trần Sa Sa hơi hơi nhíu mày, Trình Thiên Vũ sao có thể nói thật được! Đầu óc Đường Thần có phải bị hư rồi hay không, Trình Thiên Vũ làm sao có thể coi trọng một nhà thiết kế thời trang nho nhỏ như cô?
“Sao có thể……” Trần Sa Sa cười nói.
“Sao lại không có khả năng, Sa Sa, nếu anh đã nói những lời này, anh sẽ nói rõ ràng hơn, anh biết gần đây công ty có một số lời đồn đãi vớ vẩn, nhưng cũng không phải là không có thật. Sa Sa, anh thích em!” Trình Thiên Vũ sau khi nói xong, chậm rãi bước gần đến bên Trần Sa Sa.
Trần Sa Sa sợ tới mức dùng sức lui về phía sau, xua tay: “Không, không, không ~” liên tiếp ba chữ không thoát ra, cô lắp bắp nói: “Trình tổng, ngài, ngài không cần nói lung tung……”
Mê Truyện Dịch
“Bốp, bốp, bốp” Lôi Nặc Tây xem trò hay đến không sai biệt lắm, lúc này mới đứng dậy, vỗ tay đến gần mấy người, mày kiếm hơi nhướng lên: “Sa Sa, một ngày vi sư cả đời vi phụ (*), ngày hôm nay, sư phụ tôi đây đã có thể phó thác cô cho Trình tổng nha!”
(*) Một ngày vi sư cả đời vi phụ: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha
Khuôn mặt tái nhợt của Trần Sa Sa chợt đỏ bừng, ánh mắt cũng vì vội vàng giải thích mà nhiễm một chút mờ mịt, trừng mắt nhìn Lôi Nặc Tây: “Ai nha! Thầy Lộ…… Anh không cần thêm phiền được không!”