Lôi Nặc Tây vốn dĩ chính là một nhân vật lão làng trong ngành thời trang, bản thân lại là một người EQ cao, cho nên hợp tác cùng các ông chủ lớn đều vô cùng tốt, khi không trong quan hệ hợp tác đều là bạn tốt.
Trần Sa Sa trợn mắt nhìn Lôi Nặc Tây: “Anh không xem hoàn cảnh lúc đó, Trình tổng cũng là cấp bách, nóng lòng muốn cứu tôi mới viết như vậy mà thôi, làm thầy như anh đều không đáng tin cậy chút nào! Còn không biết xấu hổ mà thừa nhận anh là sư phụ của tôi! Hừ hừ ~”
Trình Thiên Vũ vẫn luôn không nói chuyện, chỉ từ trong hộp giữ ấm lấy ra một bát cháo trắng, nhìn về phía Trần Sa Sa: “Tôi có hỏi qua bác sĩ phụ trách, hôm nay cô đã có thể ăn uống, nhưng chỉ giới hạn trong cháo trắng thanh đạm, cho nên, liền mang cái này cho cô, bắt đầu ăn đi, thế nào?”
Mê Truyện Dịch
Trần Sa Sa mấy ngày không ăn được một hạt gạo, còn bị súc ruột, rửa ruột, tiêu sưng, giải độc, thật sự làm cô vốn gầy yếu bị lăn lộn thành một người dường như mỏng dính như tờ giấy.
Thấy một bát cháo trắng hương vị thanh đạm lại hấp dẫn như thế còn có một ít rau chân vịt mới mẻ, Trần Sa Sa không khỏi nuốt một ngụm nước miếng: “Thật sự tưởng niệm hương vị đồ ăn quá đi. Cảm ơn Trình tổng!”
Trình Thiên Vũ không nghĩ tới, anh ta sẽ có kiên nhẫn với cô nhóc này như vậy, cười đưa bát cháo và cái thìa cho Trần Sa Sa: “Không cần cảm ơn, nhanh tay ăn chút đi, sớm ngày khôi phục, nỗ lực làm việc, Hửm?”
Lôi Nặc Tây bĩu môi: “Tôi nói này ông chủ lớn Trình ơi, anh đối xử với đồ đệ tôi như vậy mà được sao? Tôi làm một người thầy thật sự thấy tim đau quá mà!” Lôi Nặc Tây còn làm một động tác ôm n.g.ự.c cùng biểu tình vô cùng đau đớn.
“Được rồi được rồi, có mang cháo cùng thịt kho tàu cho anh đây, muốn ăn thì tự mình mang hộp cơm ra ngoài mà ăn, không cần quấy rầy Sa Sa nghỉ ngơi.” Trình Thiên Vũ không kiên nhẫn đối với Lôi Nặc Tây hạ lệnh đuổi khách.
Lôi Nặc Tây ôm hộp cơm vừa đi vừa ý vị thâm trường nói: “Trình tổng, không thể nào! Anh đối với đồ nhi này của tôi là thiên……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4772-co-nguoi-nao-tham-benh-nhu-anh-khong-ha.html.]
“Phanh” Trình Thiên Vũ đã đem Lôi Nặc Tây đẩy ra khỏi phòng bệnh, cũng vì Trần Sa Sa mà đóng cửa thật kỹ, đẩy Lôi Nặc Tây ngồi xuống một bên sô pha: “Lôi Nặc Tây, anh tìm c.h.ế.t à, nói bừa gì đó? Anh không nhìn ra học trò của anh da mặt mỏng sao? Anh nói lung tung như vậy, về sau công việc muốn hợp tác như thế nào, hả?”
Lôi Nặc Tây không thuận theo, không buông tha nói: “Trình Thiên Vũ, anh nói như vậy là có ý gì? Tôi là thầy của cô nhóc ngốc kia, cô nhóc ngốc kia không cha không mẹ, cũng chỉ có một cái sư phụ như tôi thay cô ấy suy nghĩ, hóa ra anh là muốn đùa giỡn?”
Nói tới đây, Lôi Nặc Tây hình như nhớ tới gì đó mà biểu tình trở nên nghiêm túc, hỏi Trình Thiên Vũ: “Trình Thiên Vũ, anh nói thật với tôi, tam thiếu gia nhà họ Đường kia có phải hay không trước kia đã từng đùa giỡn học trò ngốc của tôi?” Trình Thiên Vũ có hay không cố kỵ mặt mũi Đường Thần, mới không hào phóng mà thừa nhận tình cảm với Sa Sa!
Trình Thiên Vũ cười khổ không được, buông tay: “Đường tam thiếu gia cùng học trò của anh trước kia có chuyện gì hay không anh có thể đi hỏi anh ta, còn tôi cái gì cũng không biết. Đến nỗi, cảm giác của tôi với học trò anh…… Cảm giác, rất nhiều thời điểm đều cảm thấy cố ấy càng giống em gái của tôi!”
Lôi Nặc Tây thấy được biểu tình và giọng điệu kia của Trình Thiên Vũ, trái tim cũng phập phồng không ngừng, quả thực giống như trưởng bối của Trần Sa Sa, thay cô nhóc kia lo nghĩ!
Lôi Nặc Tây kẹp một khối to thịt kho tàu, đặt ở bên miệng, trong lòng đem lời Trình Thiên Vũ nói lẩm nhẩm mấy lần, cảm thấy cô ấy càng giống như là em gái?
Đang suy nghĩ, ở cửa một trận xôn xao, Đường Thần đôi tay cắm trong túi quần nghênh ngang đi vào phòng bệnh, nhướng mày hỏi: “Cô ấy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt?”
Lôi Nặc Tây khinh thường nói: “Đường tổng, có người hai tay cắm trong túi quần như anh đến thăm bệnh hay sao?”
Đường Thần đặt m.ô.n.g ngồi xuống, liếc mắt thật nhanh qua cửa phòng đang đóng kín: “Cô ấy hiện giờ không thể ăn uống, mang theo đồ vật đến đây không phải đều bị người lấy danh hiệu sư phụ như anh nuốt hết.”