“Quản lí Tân, bây giờ không phải là lúc để trốn tránh trách nhiệm, cô thân là người điều hành và người phụ trách của hội nghị lần này, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng tìm người mẫu thay thế, chứ không phải đứng đây mà trách mắng tôi.”
Tân Miêu trừng mắt với Trần Sa Sa: “Trốn tránh trách nhiệm? Được lắm, Trần Sa Sa, cô chờ đó cho tôi, chờ khi hội nghị lần này kết thúc, hai chúng ta nhìn lại em ai mới là người trốn tránh trách nhiệm! Hừ!”
Tân Miêu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ như vậy đi! Không phải cái cô Lâm Thiến gì đó cũng có đến sao, cho cô ta lên đi. Còn về phần người mẫu nam, mau chóng tìm một người thích hợp trong công ty tới lên sân khấu chung với cô ta, bây giờ cũng chỉ có thể tạm như vậy thôi.”
Trần Sa Sa nhíu mày, tuy rằng cô không quá thân với Lâm Thiến, cũng chưa từng thấy Lâm Thiến đi catwalk trên sân khấu thế nào, nhưng thông qua hai lần gặp mặt, cô nhận thấy được khí chất của cô ta căn bản không phù hợp với bộ trang phục thứ ba này của cô!
Thiết kế này là thiết kế dành cho một cặp tình nhân, đây không chỉ là tác phẩm chủ đạo của Trần Sa Sa, mà đây còn là tác phẩm hợp tác của ba công ty, sao lại có thể tùy tiện cho hai người lên sàn được chứ!
Lúc này, Lôi Nặc Tây thật sự không thể ngồi yên được nữa! Học trò cưng của mình lần đầu tiên đảm đương một buổi trình diễn lớn như vậy, người làm thầy như anh ta sao lại không sốt ruột cho được!
Lôi Nặc Tây nói với Trần Sa Sa qua bộ đàm: “Sa Sa tình huống thế nào rồi?”
Trần Sa Sa chỉ có thể gọi Lôi Nặc Tây đến chỗ hậu trường, nếu không như vậy, Tân Miêu nhất định sẽ lấy quyền lực của mình áp chế cô, ép Lâm Thiến lên sàn, cứ như vậy, tâm huyết của cô sẽ bị người ta chà đạp mất. Nói thẳng ra, không phải là do cô không thích Lâm Thiến, mà là do khí chất của cô ta thật sự không hợp với bộ trang phục đó.
Lôi Nặc Tây nghe qua tình huống của Trần Sa Sa và Tân Miêu xong liền nhíu mày, anh ta lắc đầu: “Cô người mẫu kia không được, cô ta không cân được với khí chất của bộ trang phục đó!”
Tân Miêu lập tức nổi giận: “Vậy thì thầy Lôi Nặc Tây, thầy nói thử xem, còn ai có thể nữa? Bây giờ là lúc nào rồi mà thầy còn kén cá chọn canh, lúc này mà còn không chịu nhanh chân đi tìm người mẫu nữa thì sợ là sẽ không kịp đó!”
Đúng lúc này, người của Tân Miêu đã đem Diệp Hân Đồng và Lâm Thiến tới chỗ hậu trường, vài người còn ‘tốt bụng’ khuyên Trần Sa Sa nữa!
Lôi Nặc Tây nhìn vào bộ trang phục trên giá, sau đó nhìn qua xung quanh, thẳng thẳng đánh giá từng người con gái trước mặt, bao gồm cả Tân Miêu và mấy nhân viên công tác của Trình thị, Thịnh Đường, “xưởng Văn An” có mặt tại chỗ này. Sau khi nhìn hết một lượt, anh ta đều lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-4722-sa-sa-va-tong-giam-doc-duong-len-di.html.]
Trần Sa Sa gấp gáp nhấp môi, trong đầu cô bây giờ rất rối, mồ hôi chảy ròng từ trán xuống chóp mũi.
Đối với tác phẩm do chính bản thân mình sáng tác, Trần Sa Sa rõ như lòng bàn tay, ba bộ trang phục, nếu như thiếu mất bộ thứ ba thì sẽ không trở thành một chuỗi liên kết được, mà mấy người giám khảo và nhà thiết kế, còn có ông chủ Giang Thiếu Khanh và Trình Thiên Vũ, tất cả bọn họ đều là người trong ngành cả, sơ sót một chút liền bị bắt lỗi ngay!
Đột nhiên, hai mắt Trần Sa Sa sáng rực lên, cô quay sang Lôi Nặc Tây: “Tôi bỗng nhiên nhớ đến một người!”
“Nói.” Trong lòng Lôi Nặc Tây cũng đã có một ứng cử viên thích hợp.
“Cái cô em chồng của Tổng giám đốc An, tiểu Cố tổng của tập đoàn nhà họ Cố, hai người, cô ấy và anh, hoàn toàn phù hợp!”
“Hôm nay cô ấy không đến.”
Một câu nói của Trình Thiên Vũ vừa vang lên, mọi người đều quay mặt về phía lối ra vào, là mấy ông chủ, mặt của bọn họ đã đen hơn đ.í.t nồi rồi.
“Tổng giám đốc Đường, Tổng giám đốc Trình, Tổng giám đốc Giang……”
Về tình trạng trước mắt, bọn họ cũng có nghe nói hết rồi.
Mê Truyện Dịch
Bây giờ đi tìm người mẫu khác thì chắc chắn là không kịp, chuyện này không cần phải cân nhắc nữa, Đường Thần quay sang nói với Lôi Nặc Tây: “Tuyển người tại chỗ, mặc quần áo lên sàn.”
Ánh của mọi người lập tức dồn về Lôi Nặc Tây, im lặng chờ kết quả.
Mà ánh mắt của Lôi Nặc Tây lại dừng trên mặt của Trần Sa Sa: “Sa Sa với Tổng giám đốc Đường lên đi!”