An Noãn Noãn, cô vốn dĩ muốn đá anh một cái, nhưng lại thật sự không muốn người nào đó bị đau, cô liền nuốt nước miếng một cái, đưa tay, hai tay dùng sức đẩy mặt của người nào đó ra, hai má ửng hồng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu: "Cười anh..." Cô cố ý ngâm dài giọng nói mà không nói tiếp.
Cố Bắc Thần cũng cong khoé môi, cúi đầu khẽ hôn lên mặt cô: "Cô gái xấu xa này! Tại sao lại không đi thảo nguyên, cưỡi ngựa lớn trước, hả?"
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn mở to mắt trong veo nhìn Cố Bắc Thần, cố làm vẻ tự nhiên nói: "Cái đó, nếu chú Cố nguyện ý đưa tôi đi... thì tất nhiên tôi phải đi rồi!"
Mặt của Cố Bắc Thần lập tức đen như đáy nồi, cúi đầu hung hăng cắn vài cái trên cánh môi đỏ mọng của cô, nhưng cũng không cắn cô quá đau, chỉ xem như bảo vật trân quý mà ôm má của An Noãn Noãn, nhìn vào mắt của cô: "Trước kia em có đi qua thảo nguyên chưa?"
"Đương nhiên là chưa đi rồi! Có điều em rất thích hai nơi đó." An Noãn Noãn nói xong, Cố Bắc Thần khẽ cau mày, vậy thật kì lạ, làm sao mà cô lại chưa từng đi đến Tây Tạng? Vậy, năm đó trên thảo nguyên Andil đã xảy ra chuyện gì? Còn vết thương bị đạn b.ắ.n của cô thì lại là do xảy ra chuyện gì?
Lúc ấy, anh đã tự tay dùng mũi d.a.o khoét ra một viên đạn trên lồng n.g.ự.c Andil, vậy thì làm sao có thể biến mất được?
Có điều, Cố Bắc Thần chỉ trầm tư một lát, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ tự nhiên: "Đi, chờ thương thế anh tốt lên liền xin nghỉ vài ngày, dẫn em đến đó xem kỹ một chút, xem có từng đi chưa."
An Noãn Noãn hào hứng như một đứa trẻ, quên mất lúc này mình đang nằm trong tình huống gì, mạnh mẽ lật người, ghé lên n.g.ự.c của Cố Bắc Thần, nhìn anh, vẻ mặt ngưỡng mô: "Anh đã đi đến đó rồi sao?"
Cố Bắc Thần không kìm lòng được mà khẽ nâng cằm lên, hôn vào đôi môi mềm mại đầy đặn của cô: "Có dạo qua ở phía Bắc, có vài nơi ở Nam Cương cũng đã từng đi qua, về sau có có hội sẽ dẫn em đi thật nhiều nơi."
Sau khi tán gẫu một lúc, hai người lại ôm nhau ngủ, đều ngủ rất ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-471-buoi-sang-tinh-yeu.html.]
Cố Bắc Thần thật sự rất yên tâm mà ngủ ngon giấc, dù sao thì có một số việc không thể nóng vội, càng không thể gióng trống khua chiêng mà đi điều tra, không vội!
Lần này thức dậy thì mặt trời đã lên cao.
Trong phòng bếp tầng một, An Noãn Noãn đang chiên hai quả trứng gà, để vào lò vi sóng hai cái bánh mì kẹp thịt, pha hai ly sữa. Bữa sáng đã được dọn lên bàn, nhưng trên lầu lại không có động tĩnh gì.
An Noãn Noãn cởi tạp dề xuống, xắn tay áo mặc ở nhà đi lên lầu, quay đầu nhìn hai phần bữa sáng trên bàn, đột nhiên lại có cảm giác quen thuộc, đã bao nhiêu năm cô không được ăn sáng như vậy rồi.
An Noãn Noãn lắc đầu, quay người đi lên lầu vào phòng ngủ.
Người nào đó vốn đã tỉnh lại nằm xuống, hô hấp đều đều hơi thở tươi mát, để bé thỏ trắng An Noãn Noãn đến phán đoán xem anh có thật sự ngủ hay không.
An Noãn Noãn đứng ở đầu giường nhìn bộ dạng Cố Bắc Thần "ngủ", lông mi của người đàn ông này vừa dày lại vừa dài, may mà lông mi của Cố Bắc Thần không cong lên, nếu không sẽ trở thành phụ nữ mất, lông mi vừa dày vừa dài tạo thành hai vòng cung cong trên mí mắt anh.
Ừm, giá trị nhan sắc quả nhiên rất cao, nếu không thì các tiểu thư nhà giàu của thành phố làm sao lại coi trọng, nghĩ như vậy, An Noãn Noãn đột nhiên có cảm giác giống Alexander!
Tuy An Noãn Noãn cũng là một mỹ nhân, nhưng một người đàn ông xuất thân từ gia đình giàu có, người ta nói xem anh đẹp như vậy! Ngoại trừ trêu hoa nghẹo nguyệt thì chính là trêu hoa nghẹo nguyệt, ngẫm lại thì một người đàn ông cực phẩm như vậy, nếu là cô năm mười lăm tuổi thì sẽ không có can đảm lén nhìn anh được vài lần đâu!